
t đỏ ?” Nàng giống như phát hiện tân đại lục.
“Tóm lại ta không cần!” Hắn bỗng thẹn quá thành giận.
Thế này mới đúng. Trách không được hôm nay lại cảm thấy có chỗ nào đó khiến cho nàng cảm thấy quỷ dị. Dĩ Mạch bình tĩnh gật đầu, loại tính
tình tùy tiện bão nổi này mới là tính cách chân thật tô đại minh tinh.
“Nhưng, ai nói cho ngươi ăn hết ?” Nàng mang theo tinh thần đem con
hổ làm hello kitty khiêu khích,“Ngươi chỉ cần nhận lấy là được rồi.”
“……” Tô Viễn Ca kinh ngạc, đây mới là tin tức trọng đại. Nếu có người nghe thấy câu nói này, tuyệt đối có thể đăng lên trang đầu của tạp chí
tin tức. Hắn nhỏ giọng nói thầm câu gì đó, Dĩ Mạch không có nghe thấy.
Chẳng qua, hắn từ trong tay nàng tiếp nhận hộp bánh ngọt, đặt ở ghế sau.
Bởi vì là ngươi đưa, cho nên không nghĩ làm cho nó bị lãng phí, bị vứt bỏ.
Ngươi đưa ta lễ vật.
“Sinh vào ngày hôm nay là chòm sao Thiên Xứng, chòm sao theo đuổi công bằng……” Nàng đột nhiên dừng lại.
Hồ Ly từng nói cho nàng nghe chuyện xưa của Cố gia, Cố Quân Thanh so
với Tô Viễn Ca nhiều hơn mấy ngày. Cố Quân Thanh là chòm sao Bò Cạp, như vậy, Tô Viễn Ca hẳn là Xạ Thủ hoặc Thiên Yết, làm sao có thể……
“Ta lừa gạt ngươi.” Tô Viễn Ca đẩu môi, “Không nghĩ ngươi dễ dàng tin người như vậy, mấy chuyện giống như sinh nhật này.”
“Trêu đùa ta rất thú vị sao?”
“Ta cũng không có ý muốn trêu đùa ngươi.”
“Ngươi tiếp cận ta, là vì Cố Quân Thanh” Nàng hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế sao?” Hắn hỏi lại.
Dĩ Mạch nhíu mi, Thẩm mặc một lát, đứng dậy xuống xe, lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
“Đằng sau có phóng viên, đừng đi xuống.” Hắn bắt đầu lái xe.
“Ta không nghĩ sẽ bị cùng một người lừa đến hai lần.” Nàng dùng sức
tránh ra, mở cửa xe, thời điểm chui ra thấy ánh đèn loang loáng chói mắt làm cho nàng theo bản năng nâng tay che khuất ánh mắt.
Tô Viễn Ca nhanh chóng mở cửa xe vòng đến bên cạnh nàng, đem nàng đẩy mạnh vào trong xe, lái xe rời đi.
Ba chiếc xe Honda nối đuôi đi phía sau. Có người theo cửa kính xe ló ra chụp ảnh.
“Cúi đầu thấp xuống! Đeo dây an toàn lên!” Tô Viễn Ca nhíu mày gia tốc.
Dĩ Mạch có chút kích động khom người ôm gối.
Ba chiếc xe phía sau đuổi theo không bỏ, mà trong nội thành tuyệt không thích hợp đua xe, căn bản không thể cắt đuôi chúng nó.
Tô Viễn Ca thấp giọng rủa một câu “Mẹ nó”, liền lấy ra điện thoại.
Dĩ Mạch không biết hắn đang nói chuyện với ai, chỉ cảm thấy ngữ điệu
gần như là ra lệnh của hắn làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Mặc một kiện áo khoác màu xám xuống lầu, đứng ở chỗ rẽ đi. Lập tức.”
Nói xong, liền treo.
Áo khoác màu xám?
Nàng cúi đầu nhìn áo khoác màu xám trên người mình, khó hiểu.
5 phút sau, khi slk200k đi ngang qua chiếc xe benz đậu ở một góc
khuất nơi ngã tư, cẩu tử đội đuổi theo phát hiện một nữ nhân mặc áo
khoác màu xám mới từ trên xe bước xuống, liền nhanh chóng đi lên vây
quanh.
Trên đường, slk200k tuyệt trần mà đi.
Tuyên Tình mặc áo khoác màu xám trong nháy mắt thấy các phóng viên
hướng về chính mình xúm lại, có một tia tức giận cùng phẫn hận.
Tô Viễn Ca, trong xe kia đến tột cùng là ai, cư nhiên có thể cho ngươi hạ mình chủ động gọi điện thoại cho ta xin giúp đỡ……
Xe, dừng lại ở một góc đường ít người qua lại.
Dĩ Mạch ngẩng đầu, thở phào một hơi.
“Ta đoán, ngươi hẳn đã nghe nói qua chuyện xưa về ta cùng Cố Quân
Thanh.” Xa xa, ngẫu nhiên lóe lên vài ánh đèn từ những chiếc xe đi qua,
nam tử mở miệng nói.
“Trừ bỏ Tô Viễn Ca, ta từng có một cái tên.”
“Cố Quân Tu.”
– Cố Quân Tu. Tu của Đế Tu.
– Tên này từng viết ở trên giấy khai sinh của ta, viết ở Cố gia gia phổ. Cuối cùng bị xóa đi.
– Đối với Cố gia mà nói, ta là con rơi.
Hắn vẫn chưa nhắc tới chuyện xưa, thời điểm nói chuyện, khẩu khí nhẹ giống như người qua đường.
Dĩ Mạch nhìn khuôn mặt hắn cùng với Cố Quân Thanh có vài phần giống nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Những người như hắn không nên thông cảm. Hắn đã đứng đủ cao, lại thủy chung cô đơn như vậy.
Vì thế, một đường Thẩm mặc.
Thời điểm xe đứng ở cửa vào Bất Lạc Viêm Dương, nàng rốt cục nhịn
không được hỏi:“Ở [Càn Khôn'> , ngươi là vì thắng hắn mới đến cướp cô dâu sao?”
Hắn cũng không trả lời, lặng im nhìn nàng.
Dĩ Mạch luôn luôn có một loại ảo giác, cặp mắt kia giống như biển sâu yên tĩnh, khi tầm mắt tương giao, nàng phảng phất lún sâu.
Nàng xuống xe, nhìn hắn rời đi.
Di động vang lên không ngừng. Tô Viễn Ca thấy màn hình hiện lên số của “Tuyên Tình”, nhíu mày tiếp nghe.
Tuyên Tình chất vấn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Trước đây cự tuyệt điện thoại của ta, hôm nay lại cầu ta giúp ngươi……”
“Tuyên tiểu thư, ngươi lầm.” Hắn cười tà mị, “Ta chưa bao giờ mở
miệng ‘Cầu’ ngươi, ngươi dựa theo yêu cầu của ta xuống lầu là hoàn toàn
xuất phát từ tự nguyện, ta không bắt buộc ngươi cái gì. Về chỗ tốt khi
ngươi giúp ta giải vây, trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng. Vừa vặn giúp
ngươi thành người nổi tiếng.”
“Tô Viễn Ca!” Nữ sinh tiếng nói sắc nhọn. “Nữ nhân ngồi trong xe của ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Ngươi không cần biết.” Hắn cứ như vậy treo điện thoại.
Trong lòng phiền muộn kh