
yên, bất kể hậu quả sẽ là gì, tôi thật cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út, tự an ủi lòng
mình, đây là vật Tiêu Hà tặng tôi.Vô luận tôi có hạ quyết tâm rời đi như thế nào, trái tim tôi vẫn cứ yêu cậu.
Đêm tân hôn, tôi thấp thỏm ngồi ở mép giường, tay chân run rẩy. Ở
trung tâm mua sắm tôi có nhìn thấy một bộ váy ngủ rất đẹp, nhưng không
dám mua, tôi sợ Tiêu Hà sẽ hiểu lầm rằng rôi dụ dỗ cậu. Kim đồng hồ đã
chỉ qua 12 giờ, Tiêu Hà vẫn chưa về. Tôi cố gắng mở căng mí mắt, tiếp
tục chờ đợi. Mơ mơ hồ hồ ngửi thấy được mùi hương của Tiêu Hà, trượng
phu của tôi đã về rồi. Mặt tôi đỏ bừng, đêm nay chúng tôi sẽ bên nhau.
Tiêu Hà thô lỗ kéo quần áo của tôi, không có khúc dạo đầu liền cứ thế tiến vào, quá đau khiến tôi rơi lệ, lại nhịn xuống, người bên trên vẫn
điên cuồng cử động. Tôi cắn chặt chăn, nghĩ tới bên cậu luôn là giấc
mộng lớn nhất của tôi, một chút đau đớn này có là gì đâu, so với 4 năm
đằng đẵng chờ đợi kia thật là nhỏ bé không đáng kể, nhưng nước mắt rơi
càng ngày càng nhiều.
Tiêu Hà không cho tôi đi làm, cậu không muốn người khác biết tôi, phu nhân của cậu lớn hơn cậu 9 tuổi. Có đau lòng, nhưng tôi làm sao có thể
thay đổi được sự thật ấy. Làm chức vị thiếu phu nhân cũng chẳng có gì,
dù trước kia vô cùng căm ghét cuộc sống xa hoa như thế này nhưng mà hiện tại lại vui vẻ chịu đựng. Chăm sóc nhà cửa, làm đồ ăn ngon chờ đợi hai
nam nhân mình yêu nhất trở về nhà, đó là hạnh phúc lớn nhất của người
phụ nữ.
Nhưng mà với tôi thứ hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi như một giấc mơ đẹp. Sau đêm tân hôn, Tiêu Hà chuyển sang phòng khách, không một lần nào
bước vào phòng tôi nữa, còn mẹ đẻ của cậu cũng xuất hiện.
Tiêu Hà vô cùng hận người mẹ tuyệt tình kia, nhưng dù thế nào vẫn
không thể thay đổi được, không thể dứt bỏ được sợi dây huyết thống. Gặp
lại mẹ đẻ trong túng quẫn nghèo khổ, tuy là ghét bỏ nhưng vẫn đón bà ta
trở về.
Đây là một người mẹ chồng vô cùng khinh bỉ tôi, bà cho rằng tôi câu dẫn con trai kiệt xuất của bà.
Mẹ chồng tôi rất miệt thị tôi, khi Tiêu Hà 9 tuổi, tôi không biết
liêm sỉ câu dẫn cậu, mặc dù là một giáo viên nhưng lại ác độc, ngay cả
một cậu học sinh mới 16 tuổi cũng không buông tha. Tôi đau lòng, rất
muốn khóc nhưng đều cố kìm nén lại, không cùng bà cãi nhau. Công việc
của Tiêu Hà ở bên ngoài cũng đã rất bận rộn, tôi không thể để cậu về nhà cũng không được yên.
Tuy rằng Tiêu Hà cũng muốn xen vào, để ý một chút chuyện trong nhà,
kiên trì về nhà ăn cơm chiều mỗi ngày, có thể cùng Đồng Đồng bồi đắp
tình cha con. Mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tười cười của Tiêu Hà và
Đồng Đồng, tôi liền cảm thấy hạnh phúc như vậy đã trọn vẹn, không cần
cậu mở miệng, cho dù bản thân bị ghẻ lạnh, cho dù Tiêu Hà vẫn tiếp tục
lãnh đạm, xa cách với tôi như trước.
Ban ngày, Tiêu Hà đi làm, Đồng Đồng đến
trường, tôi cùng mẹ chồng đứng ở trong ngôi nhà to như vậy. Tôi dọn dẹp
trong ngoài sạch sẽ, tôi cũng chỉ có thể dựa vào những việc làm không
tên trong nhà để giải sầu, trôi qua một ngày buồn chán ở nhà. Mẹ chồng
tôi thật thích bày bừa cùng làm ồn, tôi không để ý, nhét bông vào tai
tiếp tục làm việc của mình, không ngờ lại bị bà phát hiện, chọc giận bà. Một ngày, lời nói của bà lại tiếp tục thái quá, tức nước vỡ bờ, tôi đẩy bà một cái, lại quên, đây là thời gian Tiêu Hà cùng Đồng Đồng về nhà.
Phát hiện ra Tiêu Hà, miệng tôi mở lớn, mà mẹ chồng tôi cũng khựng
lại một lúc. Bà ta khóc lóc, nước mắt nước mũi kể lại cho Tiêu Hà rằng
hằng ngày tôi ngược đãi bà, đánh bà ra sao. Tiêu Hà lại dùng ánh mắt
lạnh băng nhìn tôi, không đề phòng, Tiêu Hà giận giữ tát tôi một cái.
Một người đàn ông trưởng thành có bao nhiêu sức mạnh, lại là một
người đàn ông đã từng học qua TaeKwonDo? Mất thăng bằng, tôi ngã xuống,
đầu đập vào bàn trà, trong mắt nổi lên toàn trăng với sao. Má rất đau,
bên mép tím lên, trong miệng trào ra một thứ chất lỏng, theo khóe miệng
chảy xuống. Một lúc sau tôi mới tỉnh ra, không thể tin được chuyện xảy
ra vừa rồi. Tiêu Hà một tay tôi tuôi lớn lại không lưu tình ráng cho tôi một tát!
Đâu là đau lòng, đâu là tuyệt vọng? Tôi nắm chặt cổ áo của mình,
lạnh, rất lạnh, tôi không chịu được mà khẽ run lên. Mọi vật xung quanh
như càng trôi ra xa, tôi cọ cọ vào người để sưởi ấm. Thật lâu sau mới
cảm giác được một thân thể nhỏ bé ôm lấy mình, bên tai là tiếng khóc sợ
hãi. Là Đồng Đồng, là con trai tôi, nó thương tôi khóe miệng chảy máu mà khóc. Ôm chặt đứa con trai bảo bối, “Đồng Đồng ngoan, không khóc, mẹ
không đau, không đau một chút nào. Đồng Đồng đừng khóc.” “Đau, mẹ có
đau.” “Mẹ không đau, một chút cũng không. Đồng Đồng đừng khóc.” Tôi dựa
tay bào bàn trà, chậm dãi đứng dậy, ôm lấy cơ thể ấm áp của Đồng Đồng
lên lầu. Đối với xung quanh như không nhìn thấy, tôi không còn sức, cũng không có dũng khí mà nhìn lại con người làm tôi bất lực cùng tuyệt
vọng.
Dùng túi chườm đá chườm lên mặt, ở bên cạnh, Đồng Đồng liên tục thổi
thổi, “Thổi, thổi cho cái đau bay đi.” Vẻ mặt thằng bé rất thương tâm.
Tôi chỉ còn lại con trai tôi, ý nghĩ này làm tôi ôm ch