Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322564

Bình chọn: 8.00/10/256 lượt.

àng tức, cơ hồ là mất lý trí, rống giận - Hương Ngưng, anh thích em, thích toàn bộ những gì thuộc về em, em không thể bởi vì mang thai đứa bé của anh ta mà kết hôn với anh ta, làm như thế em sẽ không có hạnh phúc thật sự đâu!

Thật may là hai người bọn họ đều đang ngồi ở một góc khuất, mà giọng nói của Owen Dục cũng không phải là rất lớn tiếng, cho nên không có rước lấy những ánh mắt soi mói của người khác.

- Tổng giám đốc, anh không nên nói nữa, hôm nay là ngày em kết hôn, em hi vọng nhận được lời chúc phúc của anh. - Tống Hương Ngưng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, khéo léo đổi chủ đề.

- Nhưng là, Hương Ngưng. . . . . . - Owen Dục còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ở phía xa Tiêu Hàn vẫn luôn chú ý Tống Hương Ngưng, lại thấy bóng lưng Owen Dục đang ngồi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng, anh dứt khoát đi tới, một tay ôm Tống Hương Ngưng, thân mật nói:

- Lão bà, thì ra là em ở nơi này, anh mới vừa rồi tìm em thật vất vả có biết không.

- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Hàn cùng với lời ngon tiếng ngọt làm lu mờ lý trí.

- Không có gì, chỉ là xa một chút đã thấy nhớ em rồi...!

Sau khi nói xong, anh hoàn toàn không để ý đến Owen Dục đang ngồi bên cạnh, liền một hôn một cái lên mặt Tống Hương Ngưng.

Sau khi hôn cô đến rối loạn tâm trí, Owen Dục cũng nghiêm chỉnh đứng lên đi ra nơi khác, anh mới buông cô ra, đổi thành cắn vành tai của cô, cuối cùng ở bên tai cô quẳng xuống một câu nói:

- Tôi đã nói rồi, không cho phép cùng người đàn ông khác quan hệ mập mờ.

Tống Hương Ngưng cảm thấy chợt lạnh ở sống lưng, cô nhìn Tiêu Hàn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt thật khủng khiếp.

Sau cưới, Tiêu Hàn vốn muốn cùng Tống Hương Ngưng ra sống riêng, nhưng mẹ Tiêu lại muốn ở cùng Tống Hương Ngưng, nói gì thì nói, Tống Hương Ngưng hiện đang mang thai, phải được chăm sóc thật tốt. Tiêu Hàn không ép buộc cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với mẹ Tiêu.

Mặc dù là Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng ở cùng nhau, nhưng là căn bản không liên quan tới nhau; sống vài ngày, Mẹ Tiêu nhìn qua liền thấy không thuận mắt, nhưng Tiêu Hàn mỗi lần đều lấy công việc bận rộn để từ chối, mẹ Tiêu không bỏ qua cũng chẳng làm được gì.

Ngược lại Tống Hương Ngưng, cô không có cảm thấy đó là việc lớn lao, dù sao ở đây sinh xong đứa bé thì hai người liền ly hôn, bây giờ đừng nên có quá nhiều tiếp xúc sẽ tốt hơn. Nhưng đối phương dù sao cũng là chồng của mình, bị lạnh nhạt lâu như vậy, trong lòng nhiều hay ít đều có một chút vướng mắc.

- Hương Ngưng à, mẹ thật xin lỗi con! Con đang mang đứa cháu của họ Tiêu chúng ta, lại còn bị Tiêu Hàn lạnh nhạt bỏ rơi như vậy. - Đối với Tống Hương Ngưng, mẹ Tiêu vẫn cảm thấy rất áy náy. - Chờ tối nay Tiêu Hàn trở lại, mẹ nhất định bảo nói phải đối xử tốt với con.

- Mẹ, không có gì đâu ạ, con không có chuyện gì. - Tống Hương Ngưng cười an ủi mẹ Tiêu – Anh ấy bận rộn công việc, anh không phải đã nói rồi sao? Chúng ta không nên quấy rầy anh ấy. Con không có chuyện gì, thật không có ạ.

Tống Hương Ngưng muốn dùng những điều thuyết phục mẹ Tiêu cũng là để thuyết phục chính mình, nhưng cô biết mình trong lòng có ngàn vạn điều lo lắng.

Mẹ Tiêu nhìn Tống Hương Ngưng, trong lòng càng thêm áy náy.

- Con gái à, mẹ thật thực xin lỗi con.

Nói xong, hốc mắt mẹ Tiêu liền đỏ lên.

Tống Hương Ngưng chưa từng gặp qua loại tình trạng này, lập tức liền luống cuống:

- Mẹ, con thật sự không có chuyện gì mà.

Cô không tự chủ được, vì thế giọng nói của cô cao lên không ít, mà một màn trước mắt lại vừa lúc bị Tiêu Hàn trở về nhìn thấy.

- Cô chính là dùng cái gì giọng đó để nói chuyện cùng với mẹ tôi?! - khuôn mặt Tiêu Hàn vốn là lạnh lẽo nay cơ hồ đã kết thành nước đá rồi.

Mỗi ngày anh là không chịu nổi cái cảnh Thượng Quan Sâm ghé vào lỗ tai anh nói chị dâu ở nhà một mình như thế không tốt, muốn anh thường về nhà chăm sóc chị dâu, nên hôm nay anh mới đặc biệt về sớm như vậy, không nghĩ tới, trở lại đã nhìn thấy Tống Hương Ngưng thét lớn vào mặt mẹ mình

- Em. . . . . . - Tống Hương Ngưng thật sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi - Em không có làm gì hết.

Thật vất vả cô mới nói ra một câu tương đối Logic như thế.

- Cô không có làm gì? - Tiêu Hàn híp mắt, sắc mặt càng ngày càng khó coi. - Cô cũng không có nói gì, vậy tại sao cô thét lớn vào mặt mẹ tôi?

Anh hận nhất những người đã làm sai lại kiếm chuyện đỗ thừa người khác, bây giờ nhìn lại, Tống Hương Ngưng chính là người như vậy.

- Tôi. . . . . . Tôi không có thét vào mặt mẹ! - Tống Hương Ngưng bị anh nói có chút uất ức, cũng có một chút nóng giận. Tại sao ở nơi này trước mặt người đàn ông này, cô lại như kẻ làm điều sai trái?

Tiêu Hàn nhìn thấy Tống Hương Ngưng không có chút nào ý định nhường nhịn, càng thêm nổi giận

- Cô còn dám mạnh miệng?

Nói xong giơ tay lên, định tát lên mặt Tống Hương Ngưng một bạt tay.

- Tiêu Hàn, dừng tay! - Thật vất vả mới định thần lại, mẹ Tiêu may mắn lên tiếng kịp lúc, ngăn cản được chuyện Tiêu Hàn muốn đánh Tống Hương Ng


Snack's 1967