
t, mỗi lần tức giận anh ta sẽ mím môi vào.
Soi mình trong gương, tôi cũng phải tự
khen mình! Hôm nay nghe lời Nguyệt Thiền mặc một bộ trang phục màu trắng đi săn, hắc hắc, rất thuần khiết đó, vô cùng tương xứng với hắc mã! Như vậy mới nổi bật! Điểm khác biệt là Nguyệt Thiền đã cắt tà váy dài lôi
thôi, cổ tay áo thắt chặt lại gọn gàng, bề ngoài viền cổ áo được quàng
một chiếc khăn màu trắng, đai lưng được thắt bằng một dải lụa mỏng không dài quá đầu gối, ống quần được túm lại bên trong đôi giày da hươu nhỏ,
chỉ có một từ để hình dung “Tuyệt”, hai từ “Quá tuyệt” ba từ …
“Cô nương, đẹp lắm, cô nương có thể đi được rồi.”
Nguyệt Thiền cắt ngang việc tôi đứng trước gương đang rất rất tự kỷ.
Thở hổn hển chạy ra cổng lớn, tất cả mọi
người đang chờ ở đó, ba bốn mươi người đều đã trên lưng ngựa, yên tĩnh
không một tiếng động, bội phục bội phục, người thì đã không ai nói lời
nào, ngay cả ngựa cũng được huấn luyện nghe lời như vậy thật không dễ
dàng!
Vì bản thân đến muộn nên chột dạ, thượng
đế phù hộ Dịch Phàm đừng tức giận. Len lén ngẩng lên nhìn anh ta, suýt
ngã! Đẹp trai ngây người! Vì sao tên Vương gia này mặc cái gì cũng đẹp
như vậy? Ngay cả quần áo màu vàng phối hợp với màu đen mặc lên người anh ta cũng rất có thần sắc! Một bộ quần áo đi săn màu đen, viền vàng,
trang sức trên người cũng màu vàng, lại khoác một chiếc áo choàng siêu
cấp càng làm tăng lên khí chất cao quý.
Vương gia không tức giận, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, như vậy nghĩa là anh ta rất hài lòng với y phục tôi đang mặc. Hắc hắc.
“Tiểu thư, mời lên ngựa.” Một thị vệ dắt một con tuấn mã màu đen đến.
Ngựa tốt nhé! Lại một màu đen tuyền nhé! Cũng rất cao nhé! Nhưng… nhưng tôi… tôi lên ngựa bằng cách nào?
Choáng! Trương Tĩnh Chi ơi, mày không biết cưỡi ngựa đúng không?
Đúng, tôi không biết! Đây là lần đầu tiên tôi đứng gần để ngắm loài động vật này. Tôi làm cách nào để lên ngựa
đây? Trước tiên phải tiếp cận nó như thế nào? Đi từ trước đi qua? Không
được, nhìn ánh mắt khinh bỉ của nó với tôi là biết, nhỡ nó cắn tôi thì
làm sao? Từ phía sau? Cũng không được, nhỡ nó đá tôi thì làm sao?
“Tiểu thư, mời lên ngựa.” Tên thị vệ kia thấy tôi nửa ngay vẫn đứng như phỗng, nhắc nhở.
“À… ừ… con ngựa này… tôi có thể… ngồi xe ngựa được không?” Tôi lí nhí nói.
“…”
Thấy vẻ mặt khó xử của anh ta, tôi quyết định thử.
“Nếu không… nếu không, huynh có thể tìm
cho tôi một… con lừa được không? Tôi nghĩ, tôi nghĩ, cưỡi nó đi cũng
được, để nếu có ngã thì ngã cũng không đau lắm.”
Không phải nữ tử cổ đại hay cưỡi lừa khá nhiều hay sao? Nhìn con ngựa kiêu ngạo này, tôi không dám cưỡi lên lưng nó.
“Phốc!” Một người đang cưỡi trên lưng
ngựa bật cười một cái, cảm thấy như vậy không hay lắm, liền nín nhịn lại khiến mặt trở nên tím đỏ. Nhìn sang những người khác, họ đều cúi đầu
thấp xuống, hừ, nhất định là đang cười tôi, có gì mà buồn cười chứ, tất
cả các người đều biết cưỡi ngựa. Còn tôi lại là người hiện đại, chỉ nhìn thấy ngựa trên tivi thôi, làm sao so sánh được với các người chứ? Còn
cười tôi! Hừ!
Dịch Phàm không cười nhưng sắc mặt cũng đỏ ửng, lại cũng nén cười? Dịch Phàm nhìn tôi, ánh mắt rất sáng.
“Nàng qua đây.” Dịch Phàm nói.
Tôi nghe lời khoan thai bước tới trước
mặt Dịch Phàm, ngước lên nhìn anh ta, Dịch Phàm vươn cánh tay ra phía
tôi, cầm tay? Được rồi, muốn cầm tay thì cầm đi. Tôi dứt khoát đặt tay
mình lên tay Dịch Phàm, thấy tay mình được nắm rất chặt, rồi cả người
bay lên, một giây đồng hồ sau, tôi ngồi ngay trước anh ta.
“Nàng đã thấy ai cưỡi lừa đi săn bắn chưa?” Dịch Phàm nói bên tai tôi, gần như cười thành tiếng.
Trời, anh ta đang cười tôi, còn cười rất
to! Tôi chưa từng thấy Vương gia Dịch Phàm vui vẻ như vậy, nhìn khuôn
mặt tươi cười của anh, tôi ngây người.
…
Nơi săn bắn là ở trong một sơn cốc rất rộng lớn.
Một người một ngựa, tôi hưng phấn nhìn xa xa đoàn người đang phi ngựa, thấy khí huyết mình sôi trào, tôi cũng
muốn đi, tôi cũng muốn phi ngựa như vậy.
Nhìn thấu vẻ phấn chấn của tôi, giọng nói điềm đạm của người thị vệ bên cạnh vang lên:
“Tiểu thư, Vương gia có lệnh, tiểu thư chỉ có thể quan sát ở đây, không thể đi vào.”
“Nhưng tôi muốn cưỡi ngựa, huynh xem xem, tôi cưỡi được rồi đây này.” Tôi cười với người thị vệ, rồi làm mẫu cho
anh ta xem, suốt một buổi chiều hôm qua được tham gia săn bắn, cuối cùng tôi có thể một mình ngồi lên lưng ngựa.
“Cô nương chẳng qua chỉ là ngồi trên ngựa thôi.” Thị vệ không khách sáo đả kích tôi.
Tôi giận! Dám xem thường tôi! Lườm anh ta một cái!
Dịch Phàm cũng thật là, để tôi một mình ở lại, còn mình thì cùng mọi người hân hoan đi săn. Lại còn yêu cầu tôi
ngồi ở đây quan sát thôi, rồi lại còn cho một tên tiểu binh đến giám thị tôi nữa!
Quá phiền muộn, nhìn xa xa thấy mọi người đang trở lại, họ đã trở lại, hắc hắc, họ đã trở lại, mừng rỡ, nhắm mắt
lại, trong lòng niệm khẩu quyết, mở máy, đạp côn, vào số, chầm chậm nhả
côn, nhấn chân ga…
Sai rồi! Đó là học lái xe! Không đúng không đúng!
Xa xa mọi người đang hướng về tôi chào
đón, còn vẫy tay, hắc hắc, tôi vui vẻ, nắm