Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lược Thê

Lược Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322271

Bình chọn: 8.00/10/227 lượt.

ông, về phụ thân

ngay cả tên cũng không cho nàng.

Bước qua cửa Mộ Dung gia, liều

đại biểu cho vứt bỏ hoàn toàn mọi thứ, từ giờ khắc này trở đi, nàng có

tên mới, là một người mới được tái sinh.

Cũng là từ ngày đó trở đi, mắt của nàng chỉ nhìn người, không có cách nào chuyển đi.

Nam nhân cho nàng tên, cho nàng cái ân tái sinh....

“Ngươi nói là.... Nhạn Hồi?” Giống như là xác nhận, hỏi lại: “Mạc?”

“Vâng.” Vẫn lạnh nhạt như cũ, thanh âm không phập phồng, cung kính đáp lại.

Hắn nhìn đầu giường, không nói gì sau một lúc lâu. “Ta với ngươi có cừu oán sao?” Bằng không tại sao lại đặt cho nàng cái tên... nghe có chút

xui...

“Người không hiểu được.”

Thần thái kia, hoàn toàn

giống như năm ấy, khi nàng nói ra họ “Mạc”, cũng một khắc ngắn ngủi

không nói gì. (Mạc – nghe giống với Mặc)

Đã không còn liên quan đến cái nhà kia, nàng một chút cũng không muốn thừa nhận. Mạc, là họ của nương nàng.

“Sau đó thì sao?” Hắn đang nghe cao hứng, thúc giục nàng nói tiếp.

“Ta đi theo người, người dạy ta làm thế nào để có được sinh ý, cũng bảo hộ an nguy của người.”

“Sau đó?”

“Đã không có.”

“...............” Hắn lại không nói gì một lúc lâu.

Thở dài. “Mạc cô nương, kể chuyện không phải là kể như vậy.”

Nàng chăm chú nhìn, giống như đã qua vô tận mới mở miệng. “Miệng ta thô, nếu không để ta gọi Toàn thúc tiến vào, người có chuyện gì muốn biết thì

hỏi hắn.”

Toàn thúc nhìn hắn lớn lên, là quản sự của trang, muốn hỏi hắn chuyện gì, đáp án chắc chắn so với nàng còn hoàn mỹ hơn.

“Đừng.” Nam nhân vươn tay ra, kéo lấy tay áo của nàng, không cho nàng rời khỏi giường nửa bước. “Ta muốn nghe ngươi nói.”

Đoạn thời gian dưỡng thương này, trước hết là từ miệng của nàng biết được

thương thế của hắn, trừ bỏ ngã từ sườn núi xuống, trên người có các vết

thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất vẫn là đoạn đùi phải bị vỡ cùng vết

đâm ở ngực là trí mạng.

Khi nàng nhỏ giọng bẩm báo, vẫn cố gắng

giữ vững trầm ổn, nhưng hắn vẫn là thấy hàng lông mi khẽ run rẩy, nhìn

ra được nàng đang che giấu sợ hãi với cảm thấy may mắn.

Sợ hãi là do hắn ngay sát bên bờ vực tử vong, may mắn là hắn khác với thường

nhân, trái tim nằm ở bên phải nên vẫn bình yên nhảy lên.

Chân

cũng bị thương, tay cũng không thể sử dụng, suốt ngày nằm trên giường

dưỡng thương không khác gì phế nhân, liền bắt nàng kể những chuyện quá

khứ, hoặc có thể giúp hắn hồi tưởng lại một cái gì đó.

Nhưng...

thật sự không phải là hắn muốn nói, người này trời sinh lạnh nhạt, nếu

không mở miệng dụ nàng, nàng có thể cả ngày im lặng không tiếng động chờ đợi ở một bên để chiếu cố, khiến người người đều xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Thực sự cần phải mở miệng, nhưng cũng chỉ là hỏi một đáp một,

không nhiều lời.

“Người còn muốn nghe cái gì?”

“Ví dụ như, một cô nương như ngươi tại sao lại muốn tập võ? Giữa chúng ta là như

thế nào? Còn có, ta là gọi ngươi như thế nào... tất cả ngươi cứ việc nói ra.”

“Này... đều là chuyện của ta...” Hơn nữa... cũng không có

gì trọng yếu. Nàng cho rằng hắn là muốn tìm hiểu chuyện tình có liên

quan đến bản thân chính mình.

“Không thể nói sao?” Từ tay áo của nàng, dần dần dời về phía bàn tay, không nhẹ không nặng nắm lấy.

Nàng ngẩn ngơ nhìn. Trong trí nhớ của nàng, tiếp xúc thân mật như vậy rất

ít, lòng bàn tay kia mang theo độ ấm... Rất lâu trước kia, nàng cũng

từng có cảm giác như thế, nhớ kỹ vào sâu trong lòng, trở thành điều tối

trân quý nhất, hành động tư mật không thể nói nên lời.

“Người đều gọi ta là Nhạn Hồi, cực ít thời điểm sẽ gọi nhũ danh của ta...”

“Tiểu Thập Nhi.”

“Người nhớ?”

“Ta cũng không có quên triệt để, có chút nhớ, từng đoạn ngắn một.”

Hắn ngay cả chính mình là ai cũng đã quên, lại có thể nhớ rõ nhũ danh của nàng.

Một câu vô tâm, tim nàng đập đến thắt lại.

“Còn chuyện khác thì sao?” Lòng bàn tay ôn nhuận, nhẹ nhàng chạm vào những

vết chai lưu lại từ những buổi luyện kiếm. “Ngươi trung thành và tận tâm với ta như vậy, thật là vì ta đem ngươi ra khỏi cái nhà kia sao? Trước

ngươi bị vắng vẻ, không ai quan tâm, sau ngươi lại thành nô thành tì, ta xem cũng không nơi nào là tốt.”

“Không có giống như vậy...” Hắn

chưa bao giờ coi nàng là hạ nhân, ngày tiến vào Mộ Dung gia, liền đối

với gia nhân nói rằng nàng là bà con họ hàng xa, cho đến hôm nay, trong

phủ từ trên xuống dưới đều gọi nàng một tiếng biểu tiểu thư.

Còn

đâu đều là bản thân nàng tự định chừng mực, nếu không, với tính tình kỳ

quái của nàng, nàng sẽ không thể định được giá trị của chính mình. Nàng

không muốn như thế, giống như chỉ là thay đổi một địa phương, ăn không

ngồi rồi.

“Người là chủ tử có tâm nhân hậu, chưa từng bạc đãi ta, sản nghiệp của Mộ Dung gia ở Giang Nam, mỗi lần đi thị sát, người luôn

giao cho ta quyền làm chủ. Người khác hỏi chỉ thị của người, người một

mực trả lời: do Nhạn Hồi định đoạt. Ngoài miệng nói là cố hương của ta,

ta dễ dàng kiểm soát, nhưng ta biết, người là muốn ta đem oán khí mười

năm bị vắng vẻ, muốn cha ta cúi đầu với ta, kiêng kị địa vị của ta, sẽ

đối xử tử tế với nương ta vài phần.”

Hắn giật giật khóe miệng:

“Ngươi