
g hộ đối nên cô cô mới tìm đến người đó? Cô nhớ tới bố mẹ mình đang ở ngoài ngàn dặm, họ chưa bao giờ gây áp lực cho mình, ngay cả nhắc nhở cũng không có, họ chỉ mong cô có thể tìm được một người yêu cô và cũng được cô yêu. Đúng là thật tốt, cô bắt đầu thấy nhớ họ, chắc họ cũng đang lo lắng cho cô?
"Có một điểm nó nói không sai, sự nghiệp nhà anh phát triển đến giờ đâu còn cần dựa vào cưới hỏi để phát triển gì đó nữa? Ông nội anh là người rất thoáng, ông chưa bao giờ để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối". Trình Mộc Dương chỉ có thể nói cho rõ ràng, và anh ta cũng biết thực ra Âu Dương Ngâm có thể nghe rõ ràng, chỉ sợ cô không chịu tin tưởng anh ta.
"A, vậy thì cô cô cũng không nhất định phải tìm người môn đăng hộ đối?" Âu Dương Ngâm nhìn Trình Mộc Dương thăm dò. Thế giới bên ngoài rất lớn, có vô số người ưu tú để lựa chọn.
"Đương nhiên", Trình Mộc Dương mỉm cười, cúi đầu uống trà che giấu sự mất mát của mình. Âu Dương Ngâm, em đúng là quá kiêu ngạo! "Ngâm Ngâm, tranh thủ đến phòng bệnh VIP thăm Anh Chi đi, cô ấy là người tài trợ trang phục cho em mà!" Lý Sưởng ngẩng đầu nói với Âu Dương Ngâm. Bây giờ là buổi trưa, hai thầy trò đang cùng ăn cơm tại nhà ăn bệnh viện.
"Cô cô? Cô ấy bị bệnh gì hả thầy?" Đã hơn nửa tháng sau hôm nói chuyện với Trình Mộc Dương, từ hôm đó đến giờ cô vẫn còn lo lắng về việc này.
"Bị cảm nặng, đột nhiên ngất xỉu trong phòng tắm. Sợ là viêm cơ tim nên cho nằm viện điều trị luôn".
Thể chất kém nên virus cảm cúm mới thừa cơ mà vào, chắc thời gian này cô cô không hề dễ chịu. Cô ấy cũng không muốn ở trong nhà nữa mà phải tránh đến bệnh viện trị liệu.
Âu Dương Ngâm đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, Trình Mộc Dương đang ngồi ở đầu giường Trình Anh Chi, quay lại nhìn thấy cô, một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta, anh ta quay lại vừa nói với Trình Anh Chi vừa đứng lên, "Cô cô, Ngâm Ngâm đến rồi".
Âu Dương Ngâm đi tới bên giường Trình Anh Chi, cúi xuống nhỏ giọng nói: "Cô cô đã đỡ hơn chưa?" Cô đưa tay sờ trán Trình Anh Chi, "Còn hơi sốt, cố có truyền nước không?"
Trình Mộc Dương nói: "Cô cô sợ đau không chịu truyền nước, chỉ uống thuốc thôi".
"Cô cô giống cháu thật đấy!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Nếu không sốt cao thì cũng không nhất định phải truyền nước, chỉ cần uống thuốc là được. Mấu chốt là phải nghỉ ngơi tốt, nên uống nhiều nước hơn bình thường, nếu virus đến dạ dày dẫn đến đau bụng thì mới phải truyền nước vì sợ mất nước".
"Cô cô không đau bụng, chẳng qua sốt quá không còn sức thôi", Trình Anh Chi cười mệt mỏi, "Mộc Dương, bác sĩ đến rồi, cháu phải tránh ra cho bác sĩ làm việc".
Trình Mộc Dương nói: "Cả ngày cô cô chưa ăn gì, cũng không chịu uống nhiều nước, bị ốm một cái là không khác gì trẻ con cả".
Âu Dương Ngâm nói: "Vẫn nên ăn một chút", cô quay lại hỏi Trình Mộc Dương, "Anh mang gì đến cho cô đấy, cháo à?" Thấy Trình Mộc Dương gật đầu, cô liền cười nói, "Em cảm cúm cũng không thích ăn cháo, càng không thích uống nước. Đã không muốn ăn uống thì chớ, những thứ này lại chẳng có mùi vị gì cả".
Trình Anh Chi uể oải nói: "Ngâm Ngâm vẫn hiểu cô cô nhất".
Âu Dương Ngâm đứng dậy nói: "Cháu xuống cửa hàng hoa quả bên dưới ép cho cô một cốc nước dưa hấu, vừa thanh nhiệt mà mùi vị cũng ngon hơn một chút".
Trình Anh Chi nói: "Để Mộc Dương đi đi, cháu chạy lên chạy xuống lại mệt".
Nghe vậy Âu Dương Ngâm cũng vui vẻ, vậy là Trình Anh Chi vẫn chịu uống nước dưa hấu, cô cười nói: "Không sao, ở đây cháu coi như là chủ nhân mà! Hơn nữa chạy lên chạy xuống chẳng phải còn có thể giảm béo sao?" Cô cầm túi xách đi ra ngoài, Trình Anh Chi quát Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương cũng đi ra ngoài theo.
"Lần này cô cô bị ốm là vì chuyện đó à?" Âu Dương Ngâm hỏi, "Sau đó anh có xác minh lại không? Em sợ em nhìn nhầm, thế thì đúng là tội đáng chết vạn lần. Vừa rồi thấy cô cô hốc hác như vậy em lại cảm thấy có lỗi với cô ấy".
"Sao em lại nghĩ như vậy, chuyện này anh với cô còn phải cảm ơn em tử tế ấy chứ, nếu không phát hiện thf sau này càng không thể cứu vãn được". Trình Mộc Dương cúi đầu nhìn vẻ nặng nề tâm sự của Âu Dương Ngâm, "Anh nhờ người điều tra xác minh lại rồi mới nói với cô cô, em không nhầm đâu, đừng lo lắng nữa".
"Dù nói như vậy nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Anh không bảo cô cô là em nói đấy chứ? Nếu không em cũng không dám gặp cô cô nữa".
"Không, anh nói là anh vô tình nhìn thấy. Em yên tâm, anh còn chưa đến mức ngốc như vậy. Cô cô là người rất kiêu ngạo, sau khi nghe cô tỏ ra rất bình thản, cô chỉ nói đã thấy nhiều rồi, bây giờ người người đều như vậy, cô cũng chưa nghĩ đến việc mình và tay họ Đàm đó sẽ thế nào. Đương nhiên trong lòng thì chắc chắn là rất khó chịu".
Âu Dương Ngâm thở dài nói, "Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, quả nhiên không sai".
Trình Mộc Dương phản bác, "Sao có thể vơ đũa cả nắm thế, chính là vì lí do này nên em mới không thích anh à?"
"Việc này liên quan gì đến em?" Âu Dương Ngâm nói, "Tại sao suốt ngày anh cứ bảo em không thích anh? Em tin tưởng anh lắm mà, việc này em nói với anh đầu tiên đấy, em còn phải đối mặt với nguy cơ bị trả thù nữa. Anh nghĩ xem, nếu