Disneyland 1972 Love the old s
Lung Linh Như Nước

Lung Linh Như Nước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323822

Bình chọn: 8.5.00/10/382 lượt.

ột công ty rất lớn, cô cô anh trông dịu dàng như vậy mà không ngờ cũng là một doanh nhân thành đạt, không biết là có gien gì nữa, thật là làm mọi người hâm mộ".

Trình Mộc Dương thầm nghĩ, nếu gien của hai chúng ta có thể kết hợp với nhau thì không biết sẽ ưu tú cỡ nào? Đương nhiên anh ta nào dám nói thành lời, Trình Mộc Dương chỉ nói: "Gien di truyền của em còn làm mọi người hâm mộ hơn!"

Âu Dương Ngâm vừa đi theo anh ta vào trong vừa nói: "Cũng đúng, quả thật rất không tồi".

Trình Mộc Dương cười nói: "Em không tỏ vẻ khiêm tốn nhỉ!"

"Nếu em khiêm tốn thì sẽ có lỗi với bố mẹ em, bố mẹ em là một đôi trai tài gái sắc chuẩn luôn đấy!" Nhớ tới đôi trai tài gái sắc đang ở xa ngàn dặm đó, Âu Dương Ngâm không nhịn được mỉm cười.

Trình Mộc Dương vui vẻ nhìn cô, có lúc hoạt bát tinh nghịch, có lúc điềm tĩnh nhã nhặn, có lúc ngẫu hứng, có lúc khôn khéo, tóm lại là bao giờ mình cũng chịu thua trước sự khéo ăn khéo nói của cô ấy. Quan hệ giữa hai người cứ như vậy khiến anh ta muốn dứt ra mà không được.

Trình Anh Chi đã sai người cầm quần áo đứng chờ bọn họ. Nhìn hai người vừa cười vừa nói đi vào, Trình Anh Chi cảm thấy vui mừng, vội vàng bảo Âu Dương Ngâm thử quần áo. Có hai chỗ cần sửa lại, lập tức có người mang quần áo đi.

Ba người vừa uống trà vừa đợi, Trình Anh Chi xin lỗi: "Cô cô chưa chuẩn bị đồ ăn gì ở đây cả, Ngâm Ngâm đói chưa?" Bình thường cô không bao giờ ở lại xưởng muộn như vậy.

Âu Dương Ngâm vội nói: "Xin lỗi, cháu đã làm lỡ bữa tối của hai người, lát nữa cháu mời cô cô ăn cơm".

Trình Anh Chi gật đầu nói: "Hôm nay có người mời ăn cơm, Ngâm Ngâm chịu đi cùng cô thì cô sẽ rất vui".

Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, chẳng lẽ lại là Trình Mộc Dương mời? Cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không tốt lắm, cô thoáng nhìn qua Trình Mộc Dương. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Trình Mộc Dương cười nói: "Yên tâm, không phải anh mời, sợ em lại không ăn nổi!"

Âu Dương Ngâm đỏ bừng mặt, cô lấy túi xách ra tìm kiếm thứ gì đó để che giấu sự lúng túng, một lát sau lấy ra mấy thanh sô cô la, đưa một thanh cho Trình Anh Chi: "Cô cô ăn một thanh sô cô la lót dạ cho đỡ đói".

Trình Anh Chi nhận lấy bóc vỏ ăn một miếng, "Ờ, mùi vị không tồi, lần sau cô cô cũng sẽ mua loại này". Cô vừa xem vỏ giấy gói vừa nói.

Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "Cô cô cũng thích ăn sô cô la à?"

Trình Anh Chi gật đầu, "Nhưng mà sợ béo".

Âu Dương Ngâm gật đầu đầy thông cảm, nói: "Thỉnh thoảng ăn cũng không sao". Hai người còn lại mỉm cười, Âu Dương Ngâm cầm một thanh sô cô la khác chần chừ hỏi Trình Mộc Dương: "Tổng giám đốc Trình, anh có ăn thực phẩm rác không?"

Trình Mộc Dương cười hỏi: "Trong cái túi xách to đùng ấy của em còn có cái gì nữa?"

Âu Dương Ngâm lại thò tay vào tìm, một loại sô cô la khác, sau đó là ô mai, cuối cùng là vài ly thạch dừa. Trình Anh Chi liếc mắt nhìn Trình Mộc Dương, cố gắng nhịn cười. Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Thôi anh ăn sô cô la vậy".

Âu Dương Ngâm vừa vui vẻ ăn thạch dừa vừa nói với Trình Anh Chi: "Thạch ngon lắm cô ạ, cháu mua ở cửa hàng bánh ngọt Kristine".

Trình Anh Chi không nỡ từ chối ý tốt của cô nên cũng ăn một miếng, thấy mùi vị quả nhiên rất ngon liền nói: "Ờ, ngon thật, lần sau cô cô cũng đến đó mua".

Trình Mộc Dương cũng cười, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, anh ta không nhớ mình đã từng ăn thạch dừa bao giờ chưa, chỉ biết là thạch dừa hôm nay cực ngon.

Mọi người nói chuyện một hồi, quần áo đã sửa xong, Âu Dương Ngâm mặc thử, Trình Anh Chi rất hài lòng nói với Âu Dương Ngâm: "Là lại một chút là được rồi, cô cô sẽ liên lạc với anh Văn, cô sẽ đưa quần áo đến thẳng đài truyền hình".

Âu Dương Ngâm đồng ý. Ba người đi ăn tối.

Cơm tối được đặt trước tại hội quán Tân Liên, Âu Dương Ngâm theo hai người đi qua một hành lang có ánh đèn lờ mờ, một vị có vẻ như người phụ trách đi ra chào đón, "Trình tiểu thư, tổng giám đốc Đàm đang đợi cô ở phòng riêng số 18, bàn cô đặt thì ở phòng số 19".

Trình Anh Chi gật đầu, quay lại nhẹ nhàng nói với Trình Mộc Dương: "Cô qua bên này trước một lát", lại nói với Âu Dương Ngâm, "Cô cô đi gặp người bạn đã".

Âu Dương Ngâm vội gật đầu, cô cảm thấy vẻ mặt Trình Anh Chi có vẻ khác mọi ngày.

Hai người vào phòng số 19 ngồi xuống, thức ăn lần lượt được đưa lên, có thể thấy là đã được chuẩn bị từ trước. Âu Dương Ngâm nói: "Nhiều quá, ăn không hết thì thật là lãng phí". Cô rất không thích kiểu gọi đồ ăn như nhà giàu mới phất này.

Trình Mộc Dương nói: "Là ông chủ nơi này mời khách mà, ông ta phải lấy lòng cô cô anh, không phải tại anh, em cũng đừng coi thường anh".

Âu Dương Ngâm kinh ngạc nói: "Em coi thường anh bao giờ, em dám coi thường sao? Cho em mượn thêm mấy lá gan cũng không dám. Tổng giám đốc Trình, tổng giám đốc Trình, lúc nào em cũng xưng hô tôn trọng thế cơ mà, anh không nghe thấy à?" Cô lại bắt đầu thể hiện khả năng ngôn ngữ của mình.

"Như thế chính là coi thường anh", Trình Mộc Dương nhìn cô chằm chằm, "Gọi Hiểu Bân, gọi cô cô, vì sao cứ phải gọi anh là tổng giám đốc Trình?"

Âu Dương Ngâm thầm nghĩ, không phải là bị mấy người cuốn theo nên mới lỡ miệng gọi là cô cô