XtGem Forum catalog
Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 7.5.00/10/610 lượt.

bà có thấy tôi thiên vị ai không,

dù bà sai, tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt, lúc này bà lại muốn lấn lướt miệt thị tiểu Nhu, có phải muốn cái nhà này nhà tan cửa nát mới cam

lòng?”

Hai mắt Hồng Lam đỏ đến đáng sợ, mái tóc

cắt tỉa chỉnh tề rơi xuống xốc xếch, thân thể chấn độ, hướng về phía Mẫn Chí Hải tê tâm liệt phế bác bỏ: “Con gái tôi? Ông có dám thề với trời, nó là con gái tôi? Không phải là đứa con gái do ông cùng đàn bà bên ngoài sinh ra sao?”

Mẫn Chí Hải cứng họng

Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, dù che dấu thế nào cũng sẽ có ngày nổi lên mặt nước.

Thân thể Mẫn Nhu lạnh như băng, như chiếc lá khô đã suy kiệt không còn sức, hai hàm răng cắn chặt vào nhau ken

két, thẫn thờ nhìn Hồng Lam và Mẫn Chí Hải cãi vã.

Trong lòng Mẫn Nhu hoảng hốt, khó xử, nhục nhã, muốn né xa, nhưng khi nhìn thấy anh vô tình đưa mắt nhìn cô không thể cử động.

“Tôi không có đẩy chị ấy…”

Giải thích chỉ đổi lấy tiếng hừ lạnh của anh, ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng như muốn đâm vào người cô, lông mày kiếm nhíu lại.

“Mẫn Nhu, làm chính là làm, dù có nói xạo nhiều lần, chỉ khiến tôi càng thêm khinh thường cô”

“Nếu như cô cho rằng như vậy sẽ

khiến tôi bỏ Mẫn Tiệp, vậy thì cô sai rồi, Mẫn Tiệp trong lòng tôi dù là ai cũng không thể thay thế, bao gồm cả cô”

Anh lãm đạm độc thoại không có chút tình

cảm, cũng là tuyên án tử hình với tình cảm ba năm giữa hai người, châm

chọc thứ tình cảm thật lòng cô đã bỏ ra.

Hai mắt Mẫn Nhu khô khốc, cô không né

tránh vì mình không làm sai, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng bàng

quan đó, khóe môi xót xa kéo ra.

“Tôi biết”

Cô cũng hiểu, bản thân sẽ không như kẻ

ngốc đợi anh quay đầu lại, cũng không suy nghĩ anh sẽ thật lòng. Anh yêu Mẫn Tiệp, anh yêu đến phát điên chỉ một mình Mẫn Tiệp, không yêu đứa

ngốc đứng trước mặt. Một cái tát là đủ, khiến cho cô từ trong mộng ảo

tỉnh lại, thấy rõ trái tim anh, anh vô tình,..

Dời đi, không hề nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mẫn Chí Hải và Hồng Lam, Mẫn Nhu im lặng xoay người, không nói gì nhiều đi về phía thang máy sáng rực.

Cô và Kỷ Mạch Hằng lúc bắt đầu không ai

biết, lúc hấm dứt, khi kết thúc cũng chỉ là dấu chấm tròn. KHi yêu, ai

yêu trước thì kẻ đó thua, cô yêu Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng yêu Mẫn

Tiệp, đều là như thế.

Chẳng qua khi Mẫn Tiệp quay đầu lại khiến ván cờ thua của Kỷ Mạch Hằng thành thắng, còn cô lại thua trắng tay

chật vật, đối với tình cảm đã sợ hãi

Một thân lê bước dọc hành lang bệnh

viện, trong lòng chua xót không cách nào thổ lộ ra ngoài, ngăn trước

ngực khiến cô luống cuống ngơ ngác.

Hồng Lam nói không sai, cô chỉ là đứa con gái rơi rớt của Mẫn Chí Hải, không xứng đáng nhận tình thương của mẹ,

mẹ của cô từ 20 năm trước đã chết trước mặt cô. Đêm đó, người con gái

xinh đẹp đầy máu, không hề giận nằm bên bồn hoa, trên ban công là chiếc

giày cao gót đánh rơi.

Ký ức bao năm qua đã chôn chặt lại rõ ràng trước mắt, Mẫn Nhu buông hai tay không còn chút ấm áp, đau đớn khép hai mắt lại.

Trên đôi giày cao gót, mắt cá chân không còn tồn tại, nó sưng đỏ nhưng chủ nhân vẫn quật cường từng bước đi về trước..

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, vai Mẫn Nhu nóng lên, trong mùi là mùi hương bạc hà, cúi đầu liền thấy trên vai phủ áo khoác.

Thẫn thờ ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt

tuấn tú nho nhã, ánh đèn trước cửa bao phủ lấy bóng người thon dài cao

ngất của anh, thoáng nhìn thì có cảm giác như quý tộc, nổi bật phi phàm

Lục Thiếu Phàm im lặng ứng đó, mặc chiếc

áo sơ mi màu xanh nhạt, caravat đã bị tháo đi, hai nút áo mở ra để lộ da thịt trắng nõn mị hoặc nhưng lại không hề có bẻ phóng túng.

“Tôi tin cô”

Giọng nói thanh nhuận không to nhưng như

tiếng sét vỗ vào suy nghĩ cô, khiến cho trái tim của cô ở trong hầm băng từ từ hồi phục.

Anh tin? Tin gì? Tin rằng cô cố ý đẩy Mẫn Tiệp xuống lầu, tin rằng cô là đứa con gái riêng muốn vọng tưởng đoạt

gia sản Mẫn gia sao?

Ý thức được gì đó, hai mắt Mẫn Nhu mở to, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, trong đôi mắt đều là nỗi khiếp sợ.

Ai cho phép anh ta nghe lén? Ai cho phép anh ta có quyền này, có thể nghe thấy xuất thân của cô, nhìn cô khó khăn!

Quá khứ này ngay cả ở trước mặt Kỷ Mạch

Hằng cô cũng không nói, mấy hôm nay ở trước mặt mới mở lời, vậy mà người đàn ông mới chỉ gặp mặt mấy lần lại có thể thấy được sự yếu ớt nhất

trong đáy lòng cô?

“Không sao, tôi chính là cố tình đẩy, cố tình để chị ấy sanh non, cố ý không muốn chỉ ấy tốt hơn mình!”

Tâm trạng kích động khiến hai mắt Mẫn Nhu ửng hồng, đôi mắt mở to sáng rực lộ ra oán hận. Cô quật cường nhìn chằm chằm anh, giọng nói quả quyết, nhưng cũng chính trong giọng nói đó đã

vô tình tiết lộ tâm tình.

Lục Thiếu Phàm hơi cúi đầu, mái tóc đen

rũ xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng chịu oan ức, lông mày tuấn tú

nhíu nhẹ lại, chưa kịp nói gì, Mẫn Nhu đã làm tự làm lộ tẩy tất cả.

“Tôi chính là đứa con gái riêng,

là tiểu tạp chủng sinh ra bên ngoài? Tôi muốn lấy đi tài sản Mẫn gia,

khiến họ cửa nát nhà tan, thì sao chứ?”

Mẫn Nhu tùy ý thổ lộ nỗi ủy khuất bi phẫn của mình, không nghĩ dáng vẻ của mình trong mắt Lục Thiếu Ph