
ó chút không hòa hợp với bộ bạch y: "Tiểu Lục, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Kim Lục Phúc cười hì hì.
Tử Ngư nhìn Quý Bạch Ngạc lại nhìn Kim Lục Phúc: "Hai người thành thân rồi sao?" Vẫn cười.
"Đúng, thành thân. Chính là phải mất rất nhiều công sức, Ngạc nhi mới
đồng ý gả cho ta.” Hắn cười nói, tiện thể kéo tay Quý Bạch Ngạc.
"Chúc mừng." Tử Ngư đáp, nhìn thật sâu vào mắt Kim Lục Phúc sau đó xoay
người sang chỗ khác nhìn ra ngoài, trong đình yên tĩnh, chỉ có những
giọt nước rơi tí tách từ tán dù trên tay Tử Ngự.
“Tử Ngư cô nương, sao lại tới Giang Nam vậy?” Mặc dù Quý Bạch Ngạc không thích Mộ Dung Thanh Lam, nhưng ấn tượng đối với Tử Ngư lại không tệ
lắm.
“Đến ngắm Tây Hồ, tìm cố nhân.” Tử Ngư đáp, sau đó im lặng. Quý Bạch
Ngạc có chút nghi hoặc nhìn Kim Lục Phúc, hắn cười: “Nương tử, đợi lát
nữa chúng ta đi Tây Hồ ăn canh cá dấm chua, ngon lắm…”
“Không thích ăn chua, đổi món khác đi”
“Được, vậy đổi ăn cá ngọt.” Ngữ khí sủng nịnh.
“Thực ra, Kim Tiểu Lục, cảm giác không ngon bằng ăn cá nướng nha.” Quý
Bạch Ngạc nói, món ăn nổi tiếng gì chứ… chả có mùi vị của cá gì cả.
“Được, không thành vấn đề, lát nữa ta đi xiên cá nướng ăn.” Hắn cười cười.
“Phật” cây dù màu xanh kia bung ra, thân ảnh màu trắng bước đi dưới làn
mưa. Quý Bạch Ngạc nhìn theo thân ảnh nọ, lại nhìn Kim Lục Phúc: “Kim
Tiểu Lục, Bạch Xà muốn Kim Sơn ngập nước sao?”
Phụt... Gia cầm cũng có lúc hài hước.
Vì vậy, Tây Hồ sau cơn mưa, bên hồ khói bếp lượn lờ, mùi cá thơm lừng.
Đi vòng qua Tây Hồ, lại đi vòng, lại đi vòng, vẫn không có ai đến chủ
động trả tiền, dường như cũng không có quỷ đi theo. Ở quán trọ ven Tây
Hồ vài ngày, Quý Bạch Ngạc rất thoải mái, nói cảnh đêm ở Tây Hồ không
tệ. Ánh mắt Kim Lục Phúc chăm chú nhìn về hướng hành cung xa xa, không
giống phong cách Tứ ca hắn, vịt béo đã đi tới đi lui trước cửa mà vẫn
còn chưa chịu động thủ?
Ở một nơi nào đó trong hành cung, có một vị công tử đang uể oải ngồi uống trà. Có người tới bẩm báo.
“Ngũ gia, hôm nay Kim Lục Phúc vẫn đi dạo ở Tây Hồ. Cũng không thấy người nhà Mộ Dung gia.”
“Vẫn còn đi sao? Tiểu tử, đi chơi vui lắm. Ha ha.” Ngẫm lại, lại hỏi: “Còn bọn Hoắc Tập Chiêm thì sao?”
“Ở ngoài thành có phát hiện tung tích của bọn họ, lúc này có lẽ đã vào thành."
“Được, tốt lắm, ta biết rồi, chuẩn bị cho kỹ, cái gì cũng khong thể
thiếu, cái người.. Giang Trạch Dân kia có đến Hàng Châu không?” Người
nào đó hỏi. Nhớ hai lần trước theo lời Tứ ca hắn: “A Y Nỗ Nhĩ và Mộ Dung Tử Ngư thích Kim Lục Phúc, Mộ Dung Thanh Lam và Giang công tử thích Quý Bạch Ngạc,… người Hồi kia thích A Y Nỗ Nhĩ, chuyện như vậy rất náo
nhiệt nha, lôi kéo tất cả mọi người cùng tới, vướng mắc này nên để Tiểu
Lục từ từ xử lý.”
“Năm ngày trước đã tới rồi ạ.”
Người nào đó xấu xa cười cười. Nghĩ lại, tự nhủ: “Cũng đã tới lúc phóng
tiểu dụ hoặc ra ngoài.” Lững thững đi tới đình viện nơi A Y Nỗ Nhị ở. A Y Nỗ Nhĩ đang chán chết, thấy hắn đến vội hỏi: “Hòa Cung Thân Vương, có
phải Kim Tiểu Lục đã đến Hàng Châu không?”
“Đã đến, cùng tân phu nhân của hắn đi dạo Tây Hồ.” Hoằng Trú đáp.
"Tân phu nhân? Là ai?" A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
"Còn có thể là ai chứ, vị cô nương họ Quý tên là Bạch Ngạc."
"Hóa ra là như vậy. Kim Tiểu Lục đang ở đâu? Ta muốn thấy hắn."
“Đang ở Tây Hồ. Hôm nơi trời đẹp, để ta sai người bồi ngươi đi ngắm Tây
Hồ một chút, nhiều ngày ở trong hành cung vẫn chưa ra ngoài ngắm cảnh
a.”
A Y Nỗ Nhĩ lắc đầu, đang muốn chạy đi, Hoằng Trú nhắc nhớ nói: “Không
phải vẫn thiếu tiền sao?” Từ trong tay áo xuất ra một tờ ngân phiếu và
mấy nén vàng: “Cầm đi, đúng rồi, vừa nhận được mật hàm của hoàng thượng, Hoắc Tập Chiêm đang ở kinh thành thỉnh cầu Hoàng thượng trả lại Vương
phi."
A Y Nỗ Nhĩ cầm vàng trong tay nắm chặt mắt nhìn Hoằng Trú, tỏ vẻ tự mình biết phải làm gì.
[11'>: Đây là bài hai trong bộ “Ấm Hồ thượn sơ tình hậu vũ.” của Tố Thức đời Tống.
Dịch nghĩa:
Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp
Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.
Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử
Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ.
Dịch thơ: (Bản dịch thơ của Nam Trân)
Uống rượu ở Tây Hồ
Lúc đầu trời tạnh, sau mưa
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây Hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời. Nếu A Y Nỗ Nhĩ đã đi dạo Tây Hồ chi bằng trực tiếp đi tìm Kim Lục Phúc
luôn. Đến khi tìm thấy, là lúc Kim Lục Phúc và Quý Bạch Ngạc đang ở trên đê Tô đi tới. Nhìn thấy người đối diện, Kim Lục Phúc cười cười: “Nương
tử, người thiếu tiền đã đến.”
Đến gần, không đợi A Y Nỗ Nhĩ nói, Kim Lục Phúc đã cười nói trước: “Ai
nha, rốt cuộc cũng nhớ ra là trưa trả tiền nợ, ta cứ tưởng là cô quên
rồi.”
“Sẽ không quên.” A Y Nỗ Nhĩ nói, bỏ ngân khiếu và mấy nén vàng ra,
không cẩn thận còn rơi cả trên mặt đất, nhặt lên nhét vào trogn tay áo
hắn. “Kim Tiểu Lục, có thể nhờ ngươi một chuyện nữa không?”
Kim Lục Phúc lập tức lắc đầu: "Không thể. Hiện giờ đã thanh toán xong,
Vàng cũng không cần, c