Snack's 1967
Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324603

Bình chọn: 8.5.00/10/460 lượt.

sững sờ, mặc dù anh ta biết cô hận mình, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nói lời hung ác như vậy. Nhìn kỹ sắc mặt của cô một chút, đầy mồ hôi lạnh, tất nhiên là rất đau đớn mới có thể nói như thế, nghĩ đến đây, khuôn mặt anh ta có chút động. . . . . .

Tay đưa tới phía cô, "Tôi không động em. Nắm tay của tôi đi, nếu như đau thì nói. Nếu không, tôi ôm em trở về. . . . . ."

"Tôi không cần!" Hất ra tay của người đàn ông, Lâm Nhược Kỳ ôm bụng vô dụng khóc thút thít, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mặt đất, cô cắn môi chửi nhỏ: "Ô ô. . . . . . Khốn kiếp. . . . . ."

Bị bỏ lại, Lãnh Như Phong không có lên tiếng, chỉ yên lặng kéo tay Nhược Kỳ, nắm thật chặt ở trong tay mình, mặt khác không nhìn cô, hơn nữa vẻ mặt của anh ta rất kỳ quái, vừa vặn vẹo vừa chịu đựng.

Cô đang đau đớn, cắn răng nặn ra mấy chữ: "Vẻ mặt anh có ý tứ gì. . . . . ."

"Em thở dốc làm cho tôi rất kích thích." Anh ta nói mặt không chút thay đổi, không hề xấu hổ, "Nếu vẫn nhìn em, tôi sẽ nhào lên em lần nữa."

Lâm Nhược Kỳ thật sự há mồm cứng lưỡi: "Anh. . . . . . .anh là súc sinh sao? !"

Loại thời điểm này, cô dám nói cho ra lời như vậy. . . . . .

Lãnh Như Phong nhắm mắt, thở dài nói: "Vậy em muốn tôi làm thế nào? Là em hạ độc cho tôi, mặc dù đối với thuốc kia em cũng không biết rõ tình hình. . . . . . Nói thật nếu tôi thật sự là súc sinh ngược lại tốt một chút, bởi vì súc sinh, không cần nhẫn nại. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ nhìn một chút, không khỏi cảm thấy đau lòng cho Lãnh Như Phong.

Cô cô đơn nói: "Có lẽ ngay từ lúc đầu, anh cũng không nên gặp tôi. . . . . ."

Lãnh Như Phong im lặng không lên tiếng, anh ta cần tập trung tinh thần kìm chế mình; Lâm Nhược Kỳ cũng không nói chuyện, cô cần tập trung tinh thần chống lại đau đớn.

Khi dần dần thích ứng cơn đau đớn, Lâm Nhược Kỳ phát hiện Lãnh Như Phong thật sự không phải là loại đàn ông an ủi người ta. Nếu như lúc này là Cơ Liệt Thần ở nơi này, ít ra anh sẽ ôm cô thật chặt, mềm giọng dụ dỗ cô, hôn nước mắt của cô, lừa cô nói rất nhanh sẽ không đau đớn.

Mà Lãnh Như Phong, giống như động vật to lớn không có thói quen làm chuyện như vậy, chỉ biết an tĩnh yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, sau đó lúc cô đau đớn, đưa tay sờ sờ đầu của cô. . . . . . Dường như là trấn an khích lệ cô, vừa giống như đang nghịch tóc của cô.

Nhưng anh ta nắm chặt tay của cô, cho dù như thế nào cũng sẽ không buông ra.

Có một giây, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy có lẽ Lãnh Như Phong thật sự yêu cô . . . . . .

Cô sâu kín đổi chủ đề: "Hiện tại, chúng ta ở chỗ này làm gì?"

"Chờ người tới đón tôi" Anh ta cúi đầu đáp lại, sau một giây, sửa lời nói, "Tới đón chúng ta."

Cô khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Lại một lát sau, bụng không còn đau đớn nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lãnh Như Phong?"

"Ừ." Anh ta lại cúi đầu đáp lại.

"Tôi nghĩ, có lẽ Cơ Liệt Thần mới thật sự là mối tình đầu của tôi."

Lãnh Như Phong khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Lâm Nhược Kỳ ngửa mặt nằm trên mặt đất, dường như nằm như vậy cảm giác sẽ khá hơn một chút, nhìn bầu trời lẩm bẩm: "Kỳ thật trước kia, tôi căn bản cũng không biết cái gì gọi tình yêu. Chỉ muốn ở trong thế giới không có người thân tìm được một chỗ dựa có thể sống, cho nên tôi mới tiếp nhận Cơ Liệt Thần cầu hôn. Tôi thừa nhận, lúc đầu tình yêu cũng không nhiều, có lẽ cũng không phải không thể tiếp nhận người khác, có lúc tôi cũng suy nghĩ, tại sao tôi muốn bức mình đến hoàn cảnh khó khăn như vậy, tại sao phải làm cho anh bế tắc như vậy, tại sao làm cho vết thương mình càng chằng chịt, vừa mất trí nhớ, vừa sanh non. . . . . . Nếu như chỉ muốn tìm người dựa vào, biến thành người khác không được sao?"

"Nhưng sau khi thật sự gả cho anh ấy, tôi phát hiện cho dù là người đàn ông khác, chính là anh cũng rất ưu tú, nói đến bối cảnh xã hội đen của anh ấy cũng không sáng rỡ hơn anh bao nhiêu. . . . . . Nhưng tôi chỉ muốn anh ấy." Cô cười khổ, "Thật sự không có lý lẽ. . . . . ."

Nụ cười bất đắc dĩ lại có chút ngọt ngào rơi vào trong mắt của người đàn ông, giống như những viên đá sỏi nho nhỏ nóng ấm, lẻ tẻ mảnh vụn, nhẹ rơi xuống miệng vết thương, lại làm cho người ta không ngừng đau nhói. . . . . .

"Trên thế giới này không có vật gì không thể thay đổi." Lãnh Như Phong nói nho nhỏ, "Chỉ là thời gian còn chưa đủ mà thôi. . . . . ." Đúng vậy a, một năm không đủ, ba năm, năm năm, mười năm. . . . . . Như vậy đủ chưa?

Anh ta nói kiên định như vậy, giống như thuyết phục cô, vừa giống như thuyết phục mình.

"Ở trên thế giới này, người tôi muốn có nhất chính là em, mặc kệ là mười sáu năm trước, hay mười sáu năm sau." Lãnh Như Phong lẩm bẩm, giống như nhớ lại ngày trước, "Khi còn bé em hay cười với tôi, em đã nói thích nhất là anh Tiểu Phong. Từ lúc mới bắt đầu, là tôi gặp em trước. . . . . ." Anh ta rũ mắt canh chừng khuôn mặt cô, "Rõ ràng tôi có vô số lần cơ hội để có em, cuối cùng lại bỏ qua lẫn nhau."

"Lãnh Như Phong, chúng ta bỏ qua là có nguyên nhân." Cô nhìn anh ta khẽ nói. Trên thế giới này có một số việc miễn cưỡng không được.

Trên mặt Lãnh Như Phong xuất hiện