
làm cho cô ngột ngạt sao? ! Đây không phải làm cho cô không còn tâm trạng ăn khuya thật ngon sao? !
Người đàn ông ghê tởm a. . . . . .
Thấy cô im lặng không lên tiếng, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng đến gần bên cạnh cô, nhìn thấy rõ thức ăn trên bàn không có bao nhiêu dinh dưỡng, nhíu mày hỏi: "Em đói bụng sao? Tại sao không gọi anh một tiếng, anh ở phòng đọc sách, nấu tô mì hoặc hâm lại cháo gà cho em cũng không làm khó được anh."
Hơi ngừng lại, bổ sung: "Cơm chiên này quá dầu mở, sau này ăn ít một chút, đối với đứa bé không tốt."
Anh nói lời này đơn giản là vì quan tâm cô, nhưng lúc ấy, cô nghe như có mùi vị thay đổi.
Anh không nói mình ở phòng đọc sách cũng may, vừa nói ra Lâm Nhược Kỳ liền nhớ lại câu "Thúy Thiến là người nhà quan trọng nhất của con" . . . . . .
Cô mím chặt đôi môi, mắt khẽ nheo một cái, phát giận nói: "Em thích ăn cái gì, không mượn anh xen vào!"
Lần này, cho dù Cơ Liệt Thần chậm lụt cũng nên phát hiện cô gái nhỏ này không được bình thường.
"Nhược Kỳ, em làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"
Cô im lặng không nói, chăm chú ăn cơm chiên của mình. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ như vậy thật sự quá khác thường, làm cho Cơ Liệt Thần càng thêm lo lắng. Cô vẫn đưa lưng về phía anh, khiến Cơ Liệt Thần không nhìn thấy nét mặt của cô, anh tự tay muốn xoay người của cô, lại bị cô dùng sức đẩy ra.
Vì vậy, anh đến gần cô một chút, đứng ở phía bên phải cô, từ góc độ này rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt cô.
Cô chỉ lẳng lặng ăn cơm, dường như không có gì không đúng. Anh không yên lòng, hỏi lại một lần nữa "Em có chuyện gì không thoải mái sao?"
Cô xoay mặt ngó ra ngoài cửa sổ thủy tinh: "Em không có."
Anh ngẩn ra: "Còn nói không? Rõ ràng có!"
Cô vẫn không nói lời nào, nghiêng đầu nâng chung trà lên đưa đến khóe miệng, lại bị anh đoạt lấy, nhất thời nổi giận.
"Cơ Liệt Thần, anh đừng ngang ngược như vậy có được không?"
"Lâm Nhược Kỳ, anh mới nên nói em như vậy, không cần cố tình gây sự như vậy có được không? Rốt cuộc có chuyện gì, em nói thẳng với anh được không?"
Nói thẳng? Nói gì? Nói anh và Thúy Thiến rốt cuộc là quan hệ gì? Chuyện nhàm chán như vậy cô không hỏi được. Nhưng nếu không hỏi lại cảm giác như có vật gì nghẹn trong ngực, cực kỳ khó chịu.
Cô tin tưởng anh, nhưng trong lúc vô tình nghe được cuộc điện thoại lại làm cho cô sinh lòng nghi ngờ, cảm giác giữa anh và Thúy Thiến đã từng xảy ra chuyện gì không tầm thường. . . . . .
Cho nên cô tức giận, có lẽ cũng bởi vì Cơ Liệt Thần giữ yên lặng . . . . . .
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Lâm Nhược Kỳ tức giận, "Em cố tình gây sự? Gà 16, em thấy anh cố ý đi bới móc em, em ăn cơm chiên, uống một ngụm trà anh cũng muốn trông nom, anh không cảm giác mình trông nom quá nhiều sao? Hơn nửa đêm anh có lòng rỗi rãnh tới phòng bếp gây gổ với em, không bằng nhanh trở về phòng ngủ của anh đi. Hừ, nói không chừng em gái dịu dàng Thúy Thiến đang trên giường chờ anh đấy!"
Trăm phương ngàn kế muốn đuổi cô đi phòng khách, không phải là chờ buổi tối lên giường của anh sao? ! Thật sự cho rằng cô là đồ ngốc nghếch không nhìn ra à? !
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy càng buồn bực, định quay mặt không nhìn tới an .
"Lâm Nhược Kỳ!" Trong mắt anh lóe lên, nhỏ giọng quát.
Nghe thấy giọng nói cũng biết anh đang tức giận nhưng lúc này cô không muốn suy đoán suy nghĩ trong lòng anh, mình cũng đang bực bội, chỉ muốn uống hớp trà nuốt xuống vật nghẹn trong lồng ngực.
Vì vậy, cô đưa tay muốn cầm ly trà lên uống một hớp trà, lúc đứng lên tay không cẩn thận đổ ly trà nóng trên bàn ăn, biết rõ nước trà theo bàn ăn nhanh chóng chảy tới trên quần Cơ Liệt Thần, anh bị phỏng phải lui về phía sau.
Cái ly trà này thật là không chịu thua kém a, vừa vặn chảy tới vị trí quan trọng nhất trên người anh!
Lâm Nhược Kỳ "phụt" cười nhạt một tiếng: "Xin lỗi, em không cố ý. . . . . ." Hơi ngừng lại, nhìn nửa người dưới của anh một chút, khoa trương che miệng, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói, "Ôi chao, thật hỏng bét! Không ảnh hưởng chức năng kia chứ? Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Mặc dù trong miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt không có một chút thành ý nói xin lỗi, thậm chí vẻ mặt còn chút hả hê.
Thân thể Cơ Liệt Thần cứng ngắc, huyệt Thái Dương nổi gân xanh, cô biết, cô đã chọc cậu chủ ác ma đã từng dịu dàng tao nhã tức giận tới cực điểm.
Cho nên, sau khi trêu chọc xong, cô lập tức vứt bỏ bát đũa trong tay chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại cảm thấy ngang hông căng thẳng, cô bị Cơ Liệt Thần ôm vào trong ngực, cũng thuận thế áp trên bàn cơm.
Chuyện này cô không có dự đoán được, nơi này chính là bàn ăn phòng bếp, không phải phòng ngủ riêng của hai, ngộ nhỡ có người không buồn ngủ cũng giống như hai người bọn họ, ra ngoài tản bộ, vậy coi như. . . . . .
Cũng chỉ trong nháy mắt hoảng hồn, tay Cơ Liệt Thần cũng đã đưa vào trong áo ngủ của cô, trong đêm tối ngón tay lạnh của anh kịp chạm đến trên da dẻ của cô, cô không khỏi khẽ run lên.
Cô sợ anh tiếp tục thăm dò, vội vàng lấy tay đè lại, hoảng sợ hỏi: "Gà 16, anh làm gì đấy? ! Mẹ đã nói rồi, nghiêm cấm chuyện phòng the!"