
ung."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ hơi sững sờ, có chút đen mặt.
Không thể nào, mẹ của anh cũng bị lừa gạt sao? Thật hay giả? !
Cô bước nhanh tới trước, mỉm cười gọi một tiếng "Mẹ", Nhiễm Phương hiểu ý cười một tiếng, dắt hai tay của cô, nhìn cô từ trái qua phải, từ trên
xuống dưới.
Rồi sau đó, nói, "Mẹ nghe Tiểu Thần và Tuyết Phù nói, Nhược Kỳ là một cô gái rất tùy tiện, nhưng mẹ nhìn một chút cũng không giống như nha, trái lại rất dịu dàng, một cô gái rất dịu dàng ít nói a."
Lần này, mặt của Lâm Nhược Kỳ cũng mắc cở đỏ bừng, "Mẹ, mẹ. . . . . . Quá khen."
Lúc này, Tang Tuyết Phù bày ra vẻ mặt ranh mãnh, nhìn Lâm Nhược Kỳ một
chút, nói, "Chị ấy? Dịu dàng? Con nhìn không một chút liên quan đến chị
ấy, cho dù có một chút xíu dịu dàng, hắc hắc, không phải có bài hát gọi
là “Tôi dịu dàng làm sao bạn nhìn thấy” sao? Chị ấy a. . . . . ."
Lời nói đến một nửa, cô mập mờ nhìn thoáng qua Cơ Liệt Thần, "Tất cả dịu dàng của chị ấy đều cho anh trai con rồi!"
"Tuyết Phù, " Lâm Nhược Kỳ ảo não nhìn Tang Tuyết Phù, tức giận cô châm chọc, "Cô nói bậy bạ gì đấy. . . . . ."
Tang Tuyết Phù le le cái lưỡi hồng, không để ý tới mặt của Lâm Nhược Kỳ
đã ửng đỏ, ngược lại bởi vì nhưng lời ranh mãnh của mình làm cho tâm
trạng của Lâm Nhược Kỳ giảm bớt căng thẳng, nhìn về phía Cơ Liệt Thần
tranh công.
Cô nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Bà Tang xen vào nói, "Được rồi, được rồi, Tuyết Phù, Nhược Kỳ mang thai, con cũng không thể trêu chọc cô ấy như trước kia, nếu làm thương tổn
đứa bé trong bụng của Nhược Kỳ, mẹ sẽ hỏi tội con, có nghe không?"
"Biết rồi" Tang Tuyết Phù bĩu môi, ôm Nhiễm Phương nói, "Dì cả, dì nói
xem, cháu quan hệ tốt với chị dâu, nào có trêu chọc chị dâu sao ?"
Nhiễm Phương bất đắc dĩ cười cười, "Tuyết Phù a, cháu thật đúng là, đừng nói mẹ của cháu. Dì thấy cháu đó, cũng nên suy nghĩ thật kỹ chuyện xem
mắt, đừng làm cho mẹ cháu cả ngày vì lo chuyện cháu không lấy được chồng mà phiền não, một ngày nào đó cháu mang thai cháu ngoại cho cô ấy, chắc chắn mẹ của cháu sẽ không nói cháu không đúng, cả ngày chỉ biết ôm cháu ngoại cười vui vẻ."
Tang Tuyết Phù không phục, vừa định nói chuyện, chỉ nghe thấy Giang Mẫn
Hạo vẫn đứng ở bên người cô chen miệng nói, "Tuyết Phù, cô muốn xem
mắt?"
Tang Tuyết Phù cũng không quay đầu nói, "Đúng vậy, tôi muốn xem mắt, chính là vì thoát khỏi người quá phiền phức như anh!"
Bà Tang dậm chân mắng cô: "Tuyết Phù, tại sao con không có lễ độ với cậu ba Giang người ta như vậy? !"
Trong lòng Bà Tang cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không phải con gái bà không muốn, bà cảm thấy cậu ba Giang này rất thích hợp
chọn làm con rể. . . . . .
***
Nhiễm Phương nhìn đám người trẻ tuổi, khóe miệng tràn đầy nụ cười.
Bà im lặng cầm tay Lâm Nhược Kỳ, không nói lời nào, chỉ gật đầu, không nhịn được cười, trong mắt ứa nước mắt. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy trong mắt của bà giống như ứa ra giọt lệ, cô nghĩ có lẽ mẹ của Thần nhớ đến chồng của mình. Nếu ông ấy còn sống, cuộc
sống người cả nhà vui vẻ hòa thuận ngồi chung một chỗ nói chuyện thì tốt biết bao. . . . . .
Vô tình hốc mắt cô cũng đã ươn ướt, không nhịn được nhẹ giọng gọi, "Mẹ, có thể gặp được mẹ thật vui."
Nhiễm Phương gật đầu, "Aiz, mẹ cũng vậy, mẹ cũng vậy. . . . . ."
Cơ Liệt Thần nhìn thấy hai người họ sắp khóc, vội vàng phá vỡ này không
khí xúc động làm người ta muốn khóc, "Được rồi, hôm nay là ngày thật
tốt, chúng ta nên ăn bữa cơm đoàn viên thật vui, tại sao phải khóc?
Nhược Kỳ, đỡ mẹ đi vào ăn cơm đi."
Cơ Liệt Thần cứng rắn nói xong, lập tức làm mọi người hùa theo, "Đúng
vậy, đúng vậy, không cần rơi nước mắt a, đi, phải đi ăn thôi!"
"Ừm" Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, lúc này mới cười rộ lên, khoác tay
Nhiễm Phương đi về phía trước, mà Cơ Liệt Thần theo sát hai người mẹ
chồng nàng dâu, đi vào trong biệt thự.
Một nhóm người líu ríu cãi nhau vây quanh Lâm Nhược Kỳ đi vào phòng ăn,
ngồi vây chung một chỗ, ăn bữa cơm đoàn viên, nghe người lớn trò chuyện.
"Hai đứa nhỏ các con đó, thật là càng lớn càng không để người ta yên
lòng, một đứa đã trưởng thành vẫn không kết hôn, một đứa kết hôn cũng
lén lén lút lút. . . . . ."
Tang Tuyết Phù chợt chắt lưỡi, biết người “trưởng thành vẫn không kết hôn” trong miệng Dì cả Nhiễm Phương nói chính là chỉ cô.
Đột nhiên, phát hiện trong nửa câu nói sau của Dì cả có vấn đề, hỏi
ngược lại, "Dì, Dì cả, dì nói người lén lén lút lút kết hôn là chỉ anh
cháu sao? Không đúng, lúc anh cháu kết hôn nào có lén lén lút lút?"
Lúc này Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, xen vào nói, "Ừ, xem như cô có chút lương tâm, biết giải oan cho tôi."
Vừa nói, vừa duỗi chiếc đũa, rất tự nhiên gắp một đùi gà bỏ vào trong
chén của Lâm Nhược Kỳ, lại gần cô bên tai, nhỏ giọng nói gì đó, chọc cho mặt của Lâm Nhược Kỳ ửng đỏ.
Nhiễm Phương nhìn bộ dáng hai người trẻ tuổi một chút, cười nói, "Dì nói nó không chính thức cầu hôn với Nhược Kỳ người ta, cũng không có làm
hôn lễ, thật là ủy khuất Nhược Kỳ người ta. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, đột nhiên nghe mẹ chồng của mình nhắc tới tên