80s toys - Atari. I still have
Lửa Dục Khó Nhịn

Lửa Dục Khó Nhịn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322031

Bình chọn: 8.5.00/10/203 lượt.

ẽ không bao giờ từ bỏ nó! Không dễ dàng gì mình mới có thể

viết ra được một chút thành tích. Viết tiểu thuyết xưa nay vẫn là niềm

đam mê của mình, tiền nhuận bút tuy rằng không có bao nhiêu, nhưng tiền

lương nếu đem đi so với người khác thì đã là hơn rất nhiều. Mình đã tính rồi, nếu như có thể xuất bản được 100 quyển tiểu thuyết, thế thì mình

đã có thể biến thành “bà chủ nhỏ” rồi.” Thực sự là cô có khát vọng rất

lớn đối với con đường viết tiểu thuyết này.

A Triệt vuốt vuốt đầu cô, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nói: “Tiểu Tinh, mình cũng ủng hộ cậu viết tiểu thuyết, nhưng không ủng hộ cậu chỉ vì

viết tiểu thuyết mà đánh mất sự trong sáng của mình, ở trong lòng mình

cậu tựa như một trang giấy trắng, dù là bản thân mình hay người khác

cũng vậy mình không nỡ để nó bị váy bẩn, nói vậy cậu có hiểu không?”

“Mình hiểu. Nhưng mà, A Triệt, mình đã 21 tuổi rồi, hai đứa tụi mình

cũng biết nhau đã 20 năm rồi, chẵng lẽ cậu còn không hiểu tính cách của

mình ư? Chuyện mà một khi mình đã muốn làm, chắc chắn sẽ rất cố gắng để

làm, mặc kệ con đường trước mắt có trở ngại gì đi nữa, nhất định cũng sẽ hoàn thành nó.”

Tiêu rồi, nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc như thế, da đầu của A Triệt

bắt đầu tê rần lên, “Tiểu Tinh, chẳng lẽ cậu thật sự muốn hoàn thành một quyển tiểu thuyết về thể loại không thể thưc hiện được này sao? Cậu

không có kinh nghiệm, cậu sẽ không thể viết ra được, nếu như miễn cưỡng

viết cũng chỉ có thể hại cậu…..Cậu…..”

“A Triệt, mình đã được chứng kiến nó cả ngày hôm qua ở trong mơ rồi,

như vậy có phải cũng giống như được nhìn thấy người thật không?”

Trong mắt Doãn Tinh đột nhiên lóe ra một thứ ánh sáng, A Triệt nhìn thấy mà không kiềm được âm thầm hoảng hốt.

“Tiểu Tinh, tuyệt đối không thể được! Đừng nói là cậu muốn đi tìm cái người trong “mộng xuân” kia, tiếp cận hắn ta để lấy kinh nghiệm chứ?”

Trong bụng A Triệt giống như đang chứa đầy dấm. Thầm mong Tiểu Tinh đừng nói phải.

Đáng tiếc, Doãn Tinh lại gật gật đầu, còn tươi cười rạng rỡ nói: “Cậu không hỏi vai nam chính ấy của mình là ai sao? Với lại rốt cuộc mình

muốn làm gì? Mà này, A Triệt, bất kể là mình làm cái gì, chắc chắn cậu

cũng sẽ ủng hộ mình có đúng không?”

Chẳng biết lúc nào Doãn Tinh đã sát lại gần bên cạnh A Triệt, vòi vĩnh với anh.

“Cậu cứ nói cho mình biết nam chính đó là ai trước đã, những thứ khác chúng ta hãy bàn sau.” Phải ha, sao mình có thể quên hỏi tên tuổi của

tình địch được chứ.

“Anh ta là con lai Trung – Pháp, là một trong những hộ vệ đi theo Nữ

hoàng thời trang ở nước Pháp, tên anh ta là Phong Dực nghĩa là tung cánh bay lượn trong gió. Trong tạp chí thời trang có giới thiệu anh ta là

một người đàn ông rất đặc biệt, anh ta thích tự do, mặt mũi thì sáng

láng không thể tả, lúc không nói chuyện thì trông rất cool. A Triệt,

tính cách anh ta chuẩn như vậy, tướng tá lại còn rất đẹp trai, y hệt như Bá Tước trong một thành nhỏ vậy đó!” Doãn Tinh vắt óc nói ra một hơi,

sau khi nói xong mới phát hiện hình như mình quá kích động rồi, hai gò

má còn hơi nong nóng đỏ ửng.

“Tiểu Tinh! Mình không biết người này, cậu đừng nên để mấy tờ báo lá

cải đó nó đánh lừa. Tên đàn ông đó nếu thật sự nổi tiếng và đẹp trai như vậy, hắn ta nhất định sẽ không dòm tới cậu đâu, bên cạnh hắn chắc chắn

cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ. Huống chi hắn ta đang ở tận nước Pháp còn

cậu thì đang ở Đài Loan, cả hai vĩnh viễn đều sẽ không có cơ hội được

gặp nhau.” Nói đến đây, tảng đá lớn trong lòng A Triệt như được hạ xuống một nửa. Kế tiếp anh còn phải tính toán xem phải làm như thế nào để xóa tan sự mê luyến của Tiểu Tinh dành cho cái thằng có tên Phong gì đó.

“Mình biết rõ mình và anh ta sẽ không có cơ hội được gặp nhau. Ừ, ở

trong cái thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là khoảng cách

của cái chết, mà khoảng cách xa nhất chính là bạn đang ở Đài Loan, mà

người ấy lại không hề hay biết bạn đang ở Đài Loan lặng lẽ yêu người

ấy!”

Doãn Tinh dào dạt xúc động sửa đổi câu thơ của người khác để bày tỏ

tâm tình của mình, dẫn tới khiến cho A Triệt không tránh khỏi cảm thấy

thật đau lòng.

“Tiểu Tinh, cậu…….” Tiểu Tinh, cậu hãy quay lại nhìn mình đi! Hắn

không biết còn mình biết mà! Nhưng A Triệt chỉ dám âm thầm gào théo ở

đáy lòng.

“A Triệt, hai đứa mình là bạn tốt có phải không hả?”

“Ừ!”

“Vậy cậu giúp mình một chuyện được không?” Doãn Tinh thể hiện bộ mặt đáng thương mỗi khi nhờ vả người khác.

Mỗi lần Doãn Tinh bày ra cái vẻ mặt này thì A Triệt cũng chỉ có thể khoanh tay chiu trói.

“Cho mình mượn tiền đi Pháp đi?” Đây là cách duy nhất và nhanh nhất mà cô có thể gặp được Phong Dực ở ngoài đời. Thật là đáng ghét! A Triệt đúng là người bạn xấu xa vô lương tâm,

mượn tiền hắn, hắn không cho, còn nói sẽ vận dụng hết khả năng để ngăn

cản cô đi Pháp. Thật là quá đáng, cậu ấy là trùm hãng hàng không thì sao nào, Doãn Tinh mình bộ không biết ngồi thuyền đi chắc!

Nhưng mà bởi vì đã xem đi xem lại nhiều lần bộ phim điện ảnh

“TiTanic” cho nên Doãn Tinh không dám ngồi thuyền tới Pháp là sự thật,

cô rất sợ một khi đã ngồi thuyền thì vĩnh viễ