
g ta đi thôi?”
Mồ
hôi ta túa ra, cũng không biết hắn bị gì, tay chân cứng ngắc cứ thế tùy ý hắn kéo ra ngoài hai bước, bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe sáng, nhớ tới hai trăm năm khi hồn phách ta bị đánh tan, dường như từng thấy một đứa trẻ ở cạnh mẫu thân, nếu như ta đoán không lầm, hắn nhất định đã nhìn nhầm ta thành mẫu thân rồi.
Ta cương quyết đứng tại chỗ, hắn quay đầu ngỡ ngàng: “Tỷ tỷ, sao lại không đi?”
Ta chỉ thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nặn ra chút ý cười, ôn
nhu nói: “Ngoan, ở đây tỷ tỷ vẫn chưa tham quan hết, muốn ở lại đây vài
ngày.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngỡ là đã quen được
nuông chiều, nào ngờ hắn lại nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Vậy cũng
được, đệ sẽ ở lại đây với tỷ.” Ta kéo hắn ngồi xuống ghế, ngay lập tức
hắn không nói không động, đúng thực là ở lại đây bầu bạn với ta.
Long Vương Phi hai mắt nhỏ lệ, như thể tìm thấy cứu tinh lao bổ về phía
trước, nắm chặt hai tay ta, khẩn cầu: “Loan cô nương, van cầu cô lưu lại đây, tất cả mọi thứ ở Đông Hải Long Cung, chỉ cần cô nương thích đều sẽ là của cô nương, chỉ xin cô lưu lại đây với con trai ta.”
Từ nhỏ đến lớn thân thể ta rất ít tiếp xúc với người khác, trước giờ cũng chỉ
có Cửu Ly tiểu động vật là có chút vinh hạnh đặc biệt đó, lúc này cảm
thấy có chút khó chịu, Vương Phi trong lúc kích động dường như đã mất
khống chế, lực tay nắm hai tay ta cực lớn, chặt đến độ khớp xương ta bắt đầu đau.
Ta kéo kéo khóe miệng, trông mong Nhạc Kha có thể lập
tức thanh tỉnh lại, vừa mở miệng gọi : “Nhạc Kha – -“ Hắn đã ngay lập
tức đứng dậy tiến đến, ngoan ngoãn nói: “Tỷ tỷ, tỷ gọi đệ?”
Đông Hải Vương Phi nước mắt không ngừng tuôn rơi, liên tục than thở: “Đều là tội nghiệt do ta gây ra mà!”
Ta nghĩ tới bà ấy đã tới tuổi này, vì đứa con ngốc nghếch nhất định là tan nát cõi lòng, tức thì cố gắng chịu đựng cơn đau ở ngón tay an ủi bà:
“Vương Phi đừng nôn nóng, Thanh Loan và Tam Điện hạ cũng coi như có chút giao tình, xin Vương Phi đừng gấp, ta nhất định sẽ ở lại với hắn đến
lúc hắn khỏe mạnh trở lại.”
Trong mắt bà hiện lên tia cảm kích:
“Đa tạ Loan cô nương, đa tạ cô nương!” Mấp máy môi, muốn nói lại thôi,
cuối cùng không nói thêm lời nào, dưới sự dìu đỡ của Đông Hải Long Vương rời đi.
Ta lừa gạt Nhạc Kha tiến vào nội điện, trấn an hắn nghỉ
ngơi, không lâu sau thì hắn liền ngủ. Ly Quang với ta cách biệt không
lâu, nhưng nhớ tới việc hắn gửi ta con Bạch Hổ, sắc mặt liền không tốt,
vỗ vỗ vai hắn: “Thái tử điện hạ, uổng công ta với ngươi là huynh đệ,
ngươi thế nhưng lại thông đồng với con rồng ngốc này lừa gạt ta?”
Ly Quang trước giờ ôn hòa, nhưng hắn hôm nay với hắn trong quá khứ có chút không giống, cụ thể là điểm nào không giống, nhất thời ta không thể chỉ ra được. Hắn quét mắt nhìn trong nội điện, hai mắt mở to, vô cùng đứng
đắn nói: “Quân tử có nét đẹp của người trưởng thành, ta biết nàng trước
nay tâm tính nhân hậu!”
Đúng lúc Bích Dao ở nội điện thu xếp ổn
thỏa cho Nhạc Kha xong đi ra, thấy hai người bọn ta đứng ở cửa, nói: “Tỷ tỷ với Ly Quang ca ca sao lại không ngồi?”
Ta thấy Nhạc Kha
trong lúc mơ mơ hồ hồ, mở miệng gọi ta tỷ tỷ, vạn năm qua ngoại trừ Cửu
Ly cũng chưa từng có ai gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta ở trong kính nhìn
thấy việc trước đây, nếu như hắn là đứa bé ở cạnh mẫu thân ta, theo như
lời của bà bà quét dọn núi Đan Huyệt, mẫu thân ta đã từng nhặt về một
con rồng, chính là con của Thiên Đế hiện giờ, không phải Đông Hải Tam
thái tử điện hạ, trong này có ẩn tình, thực sự là khó hiểu.
Ta có tâm muốn tìm hiểu cho rõ ràng, hướng về phía nội điện nhẹ giọng nói:
“Hắn có thể ngủ yên không? Trông hắn thế nhưng ngay đến Vương Phi cũng
không nhận ra, chứng bệnh này thật sự có chút không đơn giản.”
Trong mắt Bích Dao ẩn ẩn lệ: “Ly Quang ca ca và Thanh Loan tỷ tỷ đều không
phải người ngoài, Bích Dao mạo muội xin hai người đừng đem việc này
truyền ra . Nếu như loan truyền, Tam ca sau này làm người thế nào đây?”
Quả thật người phàm cũng có câu: “Chuyện xấu trong nhà chớ truyền ra
ngoài”! Đông Hải Long Vương dù gì đi nữa cũng là người có máu mặt. Ta
với Ly Quang ánh mắt giao nhau, cả hai đều khẽ lắc đầu.
Nhạc Kha mặc dù tính tình có chút cổ quái, có chút hay quên, làm vị hôn phu thì không được, nhưng làm huynh đệ thì không sao.
Ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng, trầm ngâm: “Chứng bệnh này của Tam thái tử là bị từ nhỏ, hay là sau này mới có?”
Bích Dao tập trung suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Theo như lời mẫu phi,
Tam ca từ nhỏ đã mắc phải chứng u mê này, chỉ là sau này càng lúc càng
tốt lên, dù có hay quên nhưng vẫn nhận ra người nhà. Chỉ là lần này
không biết vì sao lại lơ mơ hồ đồ đến thế? Muội từ khi sinh ra đến nay
chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tam ca.”
Nhạc Kha chính là con thứ ba của Đông Hải Long Vương, sau hắn còn có sáu đệ đệ và bốn muội
muội, Bích Dao chính là vị nhỏ nhất, nếu nói chưa từng gặp qua dáng vẻ
mơ màng này của hắn, âu cũng có thể tin.
Lòng ta có chút bực bội
tiếc nuối, nhìn thấy Ly Quang lại nhớ tới hai vị muội muội mỹ mạo của
hắn. Lần trước tại yến tiệc ở Thủy T