
ết thành một đoạn lương duyên.
Trong lòng ta có chút đắn đo, đem sự thể hồi tưởng lại, nếu nói Nhạc Kha đối với ta hoàn toàn không
có chút tình cảm nào, có lẽ hơi gượng ép, nhưng nếu nói hắn đối với ta
tình thâm nghĩa trọng, ta lại thấp tha thấp thỏm thấy thật khó tin,
nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào vui mừng, phảng phất giống như
tình cảnh trước đây khi ta động lòng với hắn thưở ban đầu. Nhưng cũng
tức giận huynh muội hắn hùa nhau làm chuyện xấu, bất chấp vết thương
trên người, đè Bích Dao xuống chiếc giường vỏ sò hung hăng giáo huấn một phen, đương lúc hai người bọn ta đánh nhau khí thế hừng hực, cá yêu
tiến đến bẩm báo: “Tứ công chúa, Giao tộc Thái tử điện hạ đến thăm Loan
tiểu thư, hiện đang đợi ở trong điện Tam Thái tử.”
Ta hoan hô một tiếng: “Ly Quang đến rồi!” lập tức chống gậy muốn đi ra ngoài điện, lại bị Bích Dao giữ chặt, hết chờ nàng rề rà đổi y phục một hồi lại thay
đổi một đống châu ngọc trên đầu một lượt. Trong lòng ta gấp đến độ như
kiến bò chảo nóng, nàng ấy mới sửa soạn xong xuôi, nghiêng đầu đánh giá
ta một lúc, nửa đùa nửa thật nói: “Tỷ tỷ, dáng vẻ của tỷ thế này, son
cũng không thoa, chẳng biết ca ca muội sao lại nhìn trúng tỷ?”
Ta vờ như muốn vò rối tóc nàng ấy, nàng ấy mới chịu thôi, hi ha ha ha kéo ta ra cửa đi gặp Ly Quang.
Đông Hải Long Vương con cái phi tử đông đúc, chiếm phần lớn diện tích Thủy
Tinh Cung, tẩm điện của Bích Dao cách tẩm điện Nhạc Kha không xa. Bản
thân ta từ lúc quay lại liền ở điện bên cạnh Nhạc Kha, vì việc này mà
Bích Dao náo loạn với hắn mấy lần, chỉ mong ta dọn qua ở cùng nàng ấy,
tiếc là Nhạc Kha cuối cùng cũng nhất quyết không buông, mỗi ngày nhất
định phải chăm chăm nhìn ta thay thuốc.
Độc thi ma trên người ta
chưa trừ hết, mấy ngày trước đó còn mê man tùy ý Bích Dao huyên náo, hai ngày nay khỏe hơn đôi chút liền chống gậy đi loanh quanh giãn gân giãn
cốt, hôm nay vừa vặn nhấc chân tới tẩm điện Bích Dao.
Lúc hai
người bọn ta đi tới, Nhạc Kha cùng Ly Quang đang ngồi dưới tán san hô
trong điện của hắn, cũng không biết đang nói chuyện gì, Nhạc Kha gương
mặt ngập tràn ý cười, cực kỳ hăng hái nhiệt tình, chẳng hề có chút bộ
dạng nghiêm chỉnh trước kia.
Nhìn thấy ta với Bích Dao nắm tay
nhau đi tới, Nhạc Kha vui vẻ ra mặt, tiến tới kéo chặt tay ta, liên tục
cảm thán: “Thanh Nhi, nàng và ta trong mộng từ biệt, thế nào mà hôm nay
gặp lại, nàng vẫn là dáng vẻ thê thảm thế này?”
Loảng xà loảng xoảng –
Trong đầu ta bị một tiếng sét, đem ta đóng chặt trên nền đất, chút vui mừng vừa mới nhú ngay lập tức bị đập tan.
Thằng nhãi này hôm nay nhiệt tình như thế, thì ra lại – quên rồi.
Hắn sớm không quên muộn không quên, lại ngay lúc này mà quên, nếu như không phải ta biết rõ bản tính của hắn, biết hắn không phải cố ý giả bộ quên, chẳng rõ sớm sẽ ảo nảo thành bộ dạng gì nữa. Cũng may ta chưa từng nghe lời Bích Dao, cũng chưa biểu lộ tình cảm, bằng không ta liền trở thành
trò cười khắp bát hoang tứ hải.
Đặc biệt là chúng tiên tử ngưỡng
mộ Nhạc Kha nhưng lại không biết chứng bệnh của hắn sẽ cười nhạo: “Nhìn
xem, con chim loan đó không biết lượng sức, tưởng rằng độc chiếm được
Tam thái tử, rốt cuộc Tam Thái tử ngay cả nàng ta là ai cũng không nhớ…”
Ta kéo kéo khóe miệng, cố nặn ra chút ý cười, giật tay ra khỏi tay hắn,
quay về phía Ly Quang cười nói: “Ngươi sao lại rảnh rỗi tới đây?”
Từ sau khi ta với Bích Dao đi đến, Ly Quang chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh,
ánh mắt trầm tĩnh ôn nhu, giống như hiểu rõ nguyên do việc gì, may mắn
hắn không phải kẻ nhiều chuyện, chỉ tiến lên hai bước tỷ mỷ quan sát ta, lại ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn chân ta một hồi, mới yên lòng nói:
“Rốt cuộc đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm!”
Nhạc Kha đứng bên cạnh
nhìn Ly Quang ngồi xuống, mấy ngày trước hắn cũng có thói quen ngồi xổm
trước mặt ta nhìn vết thương trên chân ta, lúc này cũng ngồi xuống theo
thói quen, đưa tay ra, rồi lại nhíu chặt mày rụt trở về, mờ mịt luống
cuống nhìn hai tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
Bích Dao thấy
dáng vẻ hắn như thế, sắc mặt trắng bệch, cuống quít hướng sang ngư nương bên cạnh nháy nháy mắt. Ngư nương này cũng có chút nhanh nhạy, lập tức
xoay người đi ra, không lâu sau đã mời Đông Hải Long Vương và Vương Phi
tới.
Sắc mặt Vương Phi tái nhợt, tiến lên kéo hắn đứng dậy, ôn giọng nói: “Con của ta, con bị làm sao vậy?”
Thần sắc của Đông Hải Long Vương cũng cực kỳ khó coi.
Nhạc Kha mờ mờ mịt mịt nhìn bà ấy một lúc, u u mê mê hỏi: “Bà là ai?”
Một câu nói liền khiến Đông Hải Vương Phi khóc nức nở: “Con của ta, con sao lại không nhận ra mẫu phi?”
Nhạc Kha giương mắt nhìn những người xung quanh một hồi, bất chợt hắn đi về
phía ta. Ta sớm đã bị tình trạng của hắn dọa sợ, cũng không biết hắn
muốn làm gì. Thấy trong mắt hắn ý vui mừng dần dần lan tỏa, tiến tới
liền kéo kéo vạt áo ta, nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc áo trắng lòe loẹt
thế này?”
Ta á khẩu không trả lời được, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh một lúc, liền kéo tay ta ra ngoài. “Tỷ
tỷ, nơi này âm âm u u không chút ánh sáng, chún