
rọng lắm, cho nên vứt bỏ không lấy thứ nào. Cuối cùng
vuốt ve cái đầu nhỏ ấm áp của Cửu Ly một lần, quay đầu ra cửa phòng,
điều khiển đụn mây bay lên.
Bất quá khó khăn lắm mới cao hơn đỉnh nóc nhà, liền nghe được tiếng khóc lóc thê lương trong phòng, giống như tiếng khóc của trẻ con ở nhân gian, ta kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên đụn mây ngã xuống, cuống quít cúi đầu nhìn, ánh sáng bạc hiện ra, Cửu
Ly từ trong phòng đột ngột xông ra, ngẩng đầu nhìn ta, khóc nỉ non không dứt.
Ta hạ đụn mây, còn chưa yên ổn, trong lòng liền cảm thấy
một thân hình nhỏ ấm áp, tiếng khóc nỉ non dừng lại. Bất kể ta dùng bao
nhiêu sức muốn túm nó xuống, cũng không thể.
Con hồ ly nhỏ này dùng chân bám chặt vào vạt áo trước của ta, thiếu chút nữa làm cho bộ áo xanh này của ta bị rách.
Ta búng vào cái đầu nhỏ của nó, chỉ cảm thấy chút thương cảm ly biệt
thoáng chốc bị gió thổi tản mác, cũng chưa từng bái biệt dì, vô cùng cao hứng khởi đụn mây, ôm chặt tình cảm ấm áp khó có được vào trong ngực,
hướng về núi Nữ Sàng mà đi. Núi Nữ Sàng cao ngất vượt mây xanh, hiếm dấu chân người, nhưng các loài
động vật thật ra cũng không ít. Ta hạ đụn mây xuống, cùng Cửu Ly đứng ở
một nơi trống trải giữa sườn núi, không khỏi âm thầm thở dài.
Miếu thổ địa của nhân gian, chí ít còn có bốn vách hiên tường, mấy gian nhà
cỏ để có chỗ che nắng che mưa. Từ trước đến giờ trên núi Nữ Sàng chẳng
hề có dấu vết gì, Cửu Ly tạm thời không đề cập tới, hiện nay vẫn là một
con thú nhỏ, ta cũng là Tán Tiên mấy ngàn năm, phàm là ăn uống ngủ nghỉ
cũng không khác gì con người. Chẳng lẽ cũng phải chấp nhận giống như các loài chim thú?
Cuối cùng Cửu Ly vẫn ngang ngược khó thuần, nó
chẳng nhận thức được phần nào nỗi phiền muộn lo lắng của ta, vừa hạ
xuống đất, liền vui vẻ không kìm chế được, đôi đồng tử âm u sáng lên hai đóm lửa, cháy rừng rực, thấy ta gật đầu cho phép, sớm lủi vào trong
rừng chơi đùa, trong nháy mắt không thấy đâu.
Ta u sầu thương cảm khó chu toàn. Cũng đành dùng pháp thuật, chặt mấy cây đại thụ, chuẩn bị xây một căn lều cỏ, làm nơi cư trú tạm thời.
Đang vô cùng bận
rộn, phía sau lại có tiếng bước chân, một giọng nói hào sảng cực kỳ kinh ngạc nói: “Tiểu nương tử từ nơi nào đến, sao lại đến nơi này chặt cây
xây nhà?”
Ta sống vạn năm, khi còn bé bị gọi là chim, sau khi lớn được gọi là tiên, bị gọi là “Tiểu nương tử” cũng chỉ là lần đầu, thật
sự có chút mới mẻ.
Quay đầu nhìn lại, cách năm bước có một người
mặc trường bào màu vàng hoa văn tối, nam tử trẻ tuổi rất cường tráng,
miệng rộng trán vuông, đôi mắt đen tròn rõ ràng, tướng mạo cực kỳ uy vũ, chỉ là toàn thân yêu khí chưa từng biến mất.
Đây rõ ràng là con
Hổ Yêu, tu luyện khoảng sáu bảy ngàn năm, nhưng pháp lực thật ra không
thấp, chắc là sát nghiệp rất nặng, không thể thấy được thiên đạo.
Ta không khỏi dịu dàng luyến tiếc cho hắn.
Hổ Yêu này thấy ta không nói, cười ha ha, chấn động chim chóc lẩn trốn
trong rừng, cách đó không xa một con thỏ tinh nhỏ nhanh chân bỏ chạy,
không ngờ hoảng loạn không chọn được đường, lại đâm đầu vào thân cây bên cạnh, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Ta lắc đầu thở dài, đi qua nhấc con thỏ lên ôm trong tay mình, đánh giá hắn từ đầu đến chân, khen: “Đại vương rất uy vũ!”
Hổ Yêu kia nghe vậy, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, lại tinh tế đánh giá ta
một phen, nhưng trên mặt tự nhiên lại mang theo một tầng vui mừng, lúc
nói chuyện cũng không to tiếng như lúc trước, lại giống như bị người ta
bóp cổ.
“Tiểu nương tử từng có hôn phối?”
Ta chỉ thấy Hổ
Yêu này thật là quá đáng, nhưng e ngại thân phận này của mình, cũng
không biết sau này sẽ ở núi Nữ Sàng đến bao giờ, xây dựng quan hệ với
vài hàng xóm hung ác cũng rất cần thiết, lập tức cười ha ha có lệ: “Chưa từng. Chưa từng.”
Lại ngẩng đầu nhìn xem mặt trời ngày hôm nay,
Mão Nhật Tinh Quan rất là tận trách, nếu ta cứ đứng trên sườn núi với Hổ Yêu kia kéo dài thêm nửa ngày nữa, sợ là đêm nay phải học cách của mấy
con chim chưa được khai hóa, đêm đậu cành lạnh. Vì thế khách khí nói:
“Ngài bận rộn! Ngài bận rộn! Tiểu Tiên cũng có công việc khác để làm.”
Hổ Yêu kia nghe thấy ta tự xưng Tiểu Tiên, giống như nhặt được vật báu,
cười ha ha hai tiếng, tự ý đi mất. Bỏ lại ta một mình đứng giữa sườn núi hoang vắng, trong lòng run lên, cũng không biết con Hổ Yêu này có ý xấu gì hay không.
Từ nhỏ ta đã rất lười biếng, chưa bao giờ chịu khó tu luyện tiên pháp, cùng lắm cũng chỉ có những kỹ năng vụn vặt, tuy
rằng một con Hổ Yêu còn có thể ứng phó, nếu có đến hai con, sợ là tánh
mạng khó giữ được. Trong lòng lo sợ, không còn phương pháp nào thì cũng
chỉ gia tăng tốc độ chặt cây xây nhà, không dám lười biếng nữa.
Mười ngày sau, ta đang ép buộc con thỏ tinh làm cho ta chút canh, ngoài cửa
trúc có tiếng gõ nhẹ, con thỏ tinh co đầu rụt cổ chạy ra ngoài tìm tòi,
lập tức sợ hãi: “Đại tiên, yêu quái mắt lam!”
Trong lòng ta buồn
cười, con thỏ tinh này chính mình là một con yêu quái có đôi mắt màu
hồng, đối với Cửu Ly ngược lại còn thiếu mấy phần sợ hãi, hết lần này
đến lần khác cảnh giác, cực kỳ sợ yêu qu