
ểu
Hỉ Thước bị ta biến thành trái cây đặt trong tay áo bỗng nhiên nhúc
nhích động đậy, rõ ràng đã nghe được lời nói của Đan Chu. Ta một tay kéo Tiểu Kim Phượng đi, một tay đè tay áo lại, cười nhạo: “Đan Chu, mặc dù
tỷ là công chúa cao quý, nhưng cách thức hành sự lại chẳng khác gì tà ma ngoại đạo, lòng dạ đen tối thủ đoạn ác độc. Ta thấy con người Lăng
Xương thái tử kia mặc dù hoa tâm, nhưng khả năng nhìn người lại rất tốt! Liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấu bản chất con người, may mà không
lấy tỷ về nhà, bằng không–” Lời còn chưa dứt, Đan Chu đã vung phượng
linh lên, Hùng Lực nhào đến cản nàng ta, bàn tay nâng lên cao rồi đánh
mạnh xuống, chỉ nghe “Ba” một tiếng, nửa mặt Đan Chu đã phồng lên.
Hắn còn chưa hả giận, tát thêm một cái bên má kia, mới khinh miệt nói: “Dám nhục mạ công chúa Tu La bọn ta, cùng lắm chỉ là một con Phượng Hoàng
nho nhỏ, lại nhục mạ công chúa Tu La tộc ta, tất nhiên sẽ san bằng núi
Đan Huyệt của ngươi!”
Ta trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ nghĩ
rằng sẽ có một ngày có người ra mặt thay ta trừng trị Đan Chu. Nhưng
thấy hai má nàng ta sung phồng, tóc tai bù xù, cất tiếng kêu đinh tai:
“Mẫu thân, mẫu thân –” Vừa khóc vừa xông ra ngoài.
Ta ngoáy
ngoáy lỗ tai, thầm oán nói: “Hùng Lực, thật không biết thương hương tiếc ngọc. Ra tay với nữ tử lại độc ác như vậy. Chung quy cũng nên để lại
cho nàng ta vài phần thể diện chứ? Tốt xấu gì nàng ta cũng được coi là
công chúa Điểu Tộc.”
Không ngờ Tiểu Kim Phượng trong lòng ta
ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Nàng ta làm sao có nửa phần uy nghi
của một vị công chúa?”
Mồ hôi lạnh từ trán nàng ta nhỏ từng giọt
từng giọt xuống đất, bổn tiên trông thấy quả thật có chút đau lòng, cầm
khăn lau cho nàng, nàng cảm kích nói: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Đan Chu gào
khóc chạy đi, nhưng lại không có cách nào ra khỏi kết giới. Nàng ta quay đầu lại trừng mắt nhìn ta, bổ nhào đến giống như muốn ăn thịt người,
hét lên kinh thiên động địa: “Thanh Loan, ta liều mạng với con chim
hoang dã nhà ngươi!”
Ta ôm lấy Tiểu Kim Phượng nhún người nhảy
lên, tiện tay hóa ra một tấm gương ném qua, lắc đầu nói: “Đan Chu, tỷ
nhìn lại bộ dạng điên loạn của tỷ đi! Tiểu Kim Phượng nói đúng, bổn tiên là công chúa cao quý của tộc Tu La, nhìn chung vẫn phải chừa lại vài
phần mặt mũi cho Tu La phụ thân, tránh cho con gái của phụ thân mới ra
cửa đã bị người ta đánh.”
Tấm gương chậm rãi di động trong không
trung rồi bay thẳng đến trước mặt nàng ta, Đan Chu nhìn vào trong gương, lại giống như điên lên, lớn tiếng thét chói tai, phượng linh vung lên
đánh nát tấm gương.
Ta kéo Hùng Lực chạy ra ngoài điện: “Lúc này
không đi, chẳng lẽ còn chờ bị đánh mới đi sao? Nếu như ta đoán không
lầm, tầm khoảng nửa canh giờ nữa, cơn tức giận của Đan Chu giảm xuống,
dì cũng sẽ tới thu thập tàn cục.”
Hùng Lực cười nói: “Cẩn tuân chỉ dụ của công chúa!”
Ta kéo Hùng Lực, ôm Tiểu Kim Phượng trong lòng, theo đường cũ rời đi. Ra
khỏi Phượng Tê Cung thì nghe một tiếng khóc thảm thiết, vang tận mây
xanh. Đúng là giọng của Đan Chu.
Từ sau khi ra khỏi Trấn Tiên
Tháp, tiên lực của ta vô tình tăng thêm mấy vạn năm, tiên chướng ta tạo
đương nhiên Đan Chu không thể xông ra. Do vậy chỉ có một khả năng, dì
phá tiên chướng, cứu Đan Châu ra.
Ta gọi đám mây lành đến, cùng Hùng Lực và Tiểu Kim Phượng, nhanh như chớp rời khỏi núi Đan Huyệt.
Tiểu Kim Phượng được ta cứu ra nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, thần trí không rõ
ràng. Ta và Hùng Lực ngừng lại trên đường, qua đêm trong một sơn cốc
nhỏ, dùng tiên lực giúp nàng hạ sốt. Nhưng Đan Chu ra tay rất ngoan độc, trọng thương trên người nhất thời nửa khắc cũng không thể lành lại
được, chỉ có thể chờ đợi miệng vết thương từ từ kết vảy.
Tội
nghiệp nàng chỉ là một tiểu cô nương tựa như nụ hoa nhỏ, nếu không có ta và Hùng Lực đến cứu đúng lúc thì sớm đã tàn lụi rồi. Sau khi Tiểu Hỉ
Thước được ta hóa về hình người, tuy rằng bất mãn không cho nàng ở lại
núi Đan Huyệt thám thính tình hình địch, nếu có cơ hội tốt thì sẽ báo
thù. Nhưng sau đó, khi giúp ta thay quần áo cho Tiểu Kim Phượng, thấy
toàn thân Kim Phượng gần như không một mảnh da nào lành lặn thì tròng
mắt tiểu Hỉ Thước nhanh chóng long lanh đẫm lệ, từng giọt nước mắt theo
từng tiếng rên rỉ không ngừng của Kim Phượng mà rơi xuống.
Buổi
trưa ngày thứ hai, ta chỉ huy Hùng Lực cõng tiểu Kim Phượng đang hôn mê
bất tỉnh đến cửa phủ đệ của Điền Trì giao vương. Chẳng qua đã hơn hai
trăm năm chưa từng đến, tiểu đồng giữ cửa kia cũng xa lạ, không nhận ra
ta, ngăn cản đoàn người chúng ta lại, không cho vào cửa.
Mấy ngày nay tâm tình của ta không ổn định, khí huyết lại khô cáu, chỉ là đang
kiềm chế không bộc phát mà thôi. Tiểu đồng kia mồm mép ồn ào lộn xộn:
“…… Tặc tử từ đâu đến, dẫn theo một tiểu cô nương nửa chết nửa sống,
muốn lừa đảo vào Giao Vương phủ à? Còn không mau cút đi?!”
Hắn bị một chưởng của ta đánh bay. Mặc dù tức giận hắn vô lễ, nhưng xuống tay
vẫn rất có chừng mực. Nào ngờ mông tiểu đồng kia vừa chạm đất thì có một đám tiểu đồng cùng tuổi chạy đến, đứa nào đứa nấy lăm lăm gậ