Snack's 1967
London Còn Xa Lắm

London Còn Xa Lắm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322290

Bình chọn: 7.00/10/229 lượt.

đợi! Có chuyện gì tìm anh sao?”

“ Dạ. Em đang có một

số tài liệu không hiểu lắm, muốn nhờ anh dịch giúp. Nhưng nếu anh bận thì thôi ạ!”

Có một cảm giác vui vui xen lẫn khẩn trương, anh vội nói:

“ Không. Vậy để anh dịch giúp em. Em đang ở đâu?”

“ Em đang ở trường.

Anh đang ở đâu để em mang qua nhờ anh được không?”

Ánh mắt Hữu Thiện vội dừng lại trước hai vị khách trong nhà.

Ý tưởng trong giây lát hình thành và vội biến thành lời nói:

“ Hay thế này. Em mang qua nhà anh được không? Anh có vài

người bạn tới chơi. Em đến dùng cơm luôn. Toàn là người Việt Nam. Được chứ?”

Cô suy nghĩ vài giây, khẽ gật đầu. Cười với người bên kia đầu

máy:

“ Dạ được ạ. Nghiễm nhiên được ăn cơm miễn phí, tốt quá!”

Đọc địa chỉ cho cô xong, anh tắt máy bước ra. Gương mặt anh

có chút hồng lên. Vương Duy nhìn Hữu Thiện dò xét:

“ Xem ra lâu ngày không gặp phải đánh giá lại. Từ bao giờ cậu

để nhạc chuông cũng thành kiểu tâm trạng. Rồi nghe điện xong thì mặt hồng lên

không khác gì bé gái sắp bị gả chồng?”

Trừng mắt với Duy, anh hướng Linh cười:

“ Lát anh có một người bạn tới chơi. Mong em chiếu cố. Cô ấy

rất hiền và nhát!”

Linh khẽ dạ một tiếng, còn Duy nắm tay cô và cười khẩy:

“ Hữu Thiện, cậu thật sự là chưa yêu bao giờ mà! Thời buổi

này, người hiền và nhát như cậu nói không có đâu. Đến con thỏ còn có răng nanh.

Cậu đừng nghĩ ai cũng ngây thơ giống cậu rồi bị lừa mà không biết. Đến tớ sói

thế mà vẫn bị lừa này.”

Linh véo mạnh tay Duy và rít từng từ một:

“ Anh nói lại xem ai lừa ai? Hả? Nói lại xem nào?”

Hữu Thiện bật cười nhìn hai người họ. Ánh mắt anh thỉnh thoảng

lại nhìn ra khung cửa kính. Ngoài trời, nắng xuân vàng tựa mật ong, những bông

thuỷ tiên đang trắng cả đoạn đường trước cửa. Nhưng điều khiến anh mong chờ

chính là hình dáng người con gái bé nhỏ, là cô ấy...người anh nghĩ đến đêm đêm.

Hà Nội.

Mùi Gin đành hanh dịu

dàng, thuốc lá đắng êm, vị ngọt của sự vội vàng… tất cả là dư vị khó có thể diễn

tả được trong phút chốc. Ngón tay Hải Nam xoay tròn ly rượu trước mặt. Rít một

hơi thật sâu rồi anh lại nhả ra những làn khói mỏng. Kể từ khi Thanh Mai ra đi,

đối với anh thế giới thật sự chỉ còn một màu đen tàn nhẫn. Một năm, anh nhận về

biết bao thất bại. Công việc, hôn nhân và giờ đây là cái chết của đứa em gái bé

nhỏ. Tất cả khiến anh rơi vào bế tắc và cùng cực. Đôi mắt hằn lên những tơ máu,

lạnh lùng, sắc cạnh. Đứng dậy thanh toán rồi anh bước ra khỏi bar.

Ngoài trời, những cơn

mưa phùn vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Cho xe đi ngược lại với

hướng nhà mình, anh vòng qua những khu phố sầm uất, vòng qua nửa thành phố, cuối

cùng anh cũng tìm đến một quán cafe lạ.

Cafe Cường vẫn đông khách như ngày thường. Mùi cafe thoảng

hương đăng đắng lạc vào cùng mùi sisha và mùi Mild Seven của những vị khách

Tây. Những chiếc bàn trong góc chủ yếu là những đại gia bụng phệ ngồi rít xì

gà. Thoáng qua thì nghĩ họ là những người có tiền và địa vị nhưng ai đến đây

nhiều thì sẽ hiểu họ là dân anh chị có máu mặt trong giang hồ.

Cô nhân viên đi tới nhìn Hải Nam niềm nở:

“ Không biết quí khách đi mấy người và muốn chọn bàn ở tầng

mấy ạ?”

Giọng anh lạnh lùng, nói khẽ với cô:

“ Tôi đến tìm anh Cường. Phiền cô báo giúp!”

Cô gái không lấy làm lạ trước những gì Hải Nam nói. Cô dẫn

anh tới một chiếc bàn trống trên tầng hai rồi sau đó mang cafe cho anh. Cafe

Moca chua chua. Nhấp môi, anh ngồi kiên nhẫn gõ từng ngón tay xuống bàn nhìn xuống

phố xá tấp nập. Quán cafe này có địa thế rất đẹp. Cafe Cường_quán cafe của một

dân đàn anh mở ra. Mục đích là gì không ai hiểu rõ, chỉ biết một điều, có việc

hãy cứ đến đây tìm ông chủ. Tất nhiên, mọi trao đổi đều được thanh toán bằng tiền,

chi phí có thể cao nhưng chắc chắn cái kết sẽ khiến người đưa ra yêu cầu mỉm cười

thoả mãn.

Anh Cường nheo mắt

nhìn qua màn hình và thầm đánh giá từng động tác, cử chỉ của Hải Nam. Xem ra,

đôi mắt và gương mặt hốc hác của anh ta đã nói rõ nỗi lòng phiền muộn. Giọng nói

đanh thép, anh nhấn nút bộ đàm rồi khàn giọng:

“ Dẫn anh ta vào đây!”



London dù đã chuyển mùa nhưng cái lạnh của sự cô đơn đôi lúc

vẫn khiến Hữu Thiện rùng mình. Từ nhỏ, anh chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải

sống một mình, chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa sự quan tâm và che chở của

nội, của ba, má. Những ngày mới sang đây, London thật buồn! Nỗi buồn xâm chiếm

khắp những con đường, xâm chiếm cả khu giảng đường ngày ngày anh theo học. Ngay

đến căn nhà dù đã cố để nó mang màu ấm áp nhưng đối diện với sự trống vắng, nỗi

nhớ Việt Nam lại mang đến cho anh những nghĩ suy trầm mặc. Mọi thứ với anh chỉ

vừa mới bắt đầu.

London sẽ là nơi anh

rẽ sang một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mình. Con đường sự nghiệp còn rất

dài, và những nỗi cô đơn, nỗi buồn xen cùng nỗi nhớ sẽ không là vô nghĩa. Tất cả

là một bước nhảy để anh biến mình thành một người khác, một người trưởng thành,

chín chắn hơn.

Xoay chiếc bút trên

tay, Hữu Thiện cố gắng chuyên tâm vào tập đề cương mà Ngọc Minh mới đưa cho

anh. Thỉnh thoảng tiếng cười của cô cùng Linh và Duy ngoài