
phòng khách khiến
anh xao động. Cô tựa như một dòng sông, lặng lẽ trôi nhưng lại cuốn lòng người
vào đó. Cô hoà nhã, dịu dàng , thật tâm. Cô trong sáng và rất nhiệt tình. Những
mẩu tin ngắn của cô đôi khi làm anh đọc đi đọc lại và mỉm cười cả ngày không
chán! Cũng đôi lúc cô cứ im lặng chăm chú lắng nghe anh nói rồi tròn mắt ồ lên
đầy kinh ngạc. Ở bên cô khiến anh muốn gần cô mãi...Thứ cảm xúc ấy lạ lẫm xen lẫn
hồi hộp và khẩn trương. Chưa bao giờ anh thấy tim mình đập nhanh đến vậy. Một
thứ tình cảm mới mẻ. Nghĩ đến cô vô thức anh cười ngây ngô không khác nào một đứa
trẻ mới lớn...
“ Cậu thích em ấy đúng không?”
Vương Duy bước vào lúc nào anh cũng không biết, chỉ đến khi
câu hỏi của cậu ấy khiến anh giật mình. Ngẩng đầu nhìn Duy, anh ném cho cậu ấy
một đáp án hoàn toàn khẳng định:
“ Ừ. Đúng. Không ngờ bị cậu nhìn ra?”
“ Chà chà. Đúng là
chuyện này.....rất đáng để quan tâm. Cậu chưa thổ lộ?”
“ Cậu có thể không cần
phải thông minh quá thế không? Yêu có cần phải nói?”
“ Weo. Cậu làm mình
sock quá.”
Bước về phía Hữu Thiện, Duy nói tiếp:
“ Thiện à. Rung động chi bằng hành động. Lẽ nào cậu thích một
thứ tình cảm mơ hồ hay cậu định chơi trò lặng thầm một tình yêu?”
Hữu Thiện chống tay và nhíu mày. Một lúc, anh nhìn Duy rồi
khẽ nói:
“Trước khi sang đây, nhà có nuôi mấy con cá vàng, khi ấy tớ
rất thích. Lúc cho ăn, ban đầu tớ rắc xuống một chút, cá tranh giành nhau một
lát đã hết sạch, sau đó tớ đổ hết cả hộp thức ăn xuống cuối cùng đám cá ấy ăn
no căng bụng và lăn ra chết.
Tớ chưa từng trải qua
chuyện tình cảm nhưng tớ hiểu, nó cũng tương tự tình huống ấy. Tớ không thể bất
chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ bản thân áp đặt lên cô ấy. Cậu biết đấy, mỗi
thứ có tần số gãy! Như một chiếc cầu có thể sẽ sập nếu chiếc xe đi qua nó đáp ứng
đúng tần số gãy của nó. Tình yêu cũng vậy! Đôi khi tớ và cô ấy cứ thế này: cho
và nhận. Cứ nhìn nhau là thấy ấm áp. Không cần danh phận. Chỉ có niềm vui. Tôn
trọng cảm xúc của nhau. Nghĩ về nhau bằng niềm ưu ái.... Lại là phù hợp. Chứ lỡ
tiến tới, đáp ứng đúng tần số gãy, mọi quan hệ rối tung lên và đổ vỡ. Thì cái
tình cho nhau liệu có trọn vẹn chăng?”
Duy tròn mắt ngạc nhiên rồi nhún vai tỏ đã biết. Anh hiểu, Hữu
Thiện sẽ không làm gì khi chưa nắm chắc phần thắng trong tay. Có lẽ cậu ấy đang
do dự....vì một số lí do nào đấy. Hoặc biết đâu, cô gái kia chưa hẳn đã toàn
tâm toàn ý đặt cậu ấy trong lòng. Cách mà cậu ấy yêu cũng thật khiến con người
ta phải động tâm suy nghĩ. Âm thầm chờ đợi và từng bước lấn tới.
Khoé môi Vương Duy
khẽ cười, xét cho cùng chỉ cần kết quả tốt đẹp thì chậm một chút cũng không
sao. Miễn sao, người anh em của anh sẽ không phải hứng chịu những vết thương do
tình yêu mang lại!Yêu một người suy cho cùng chỉ đơn giản là làm cho người ấy
thêm hạnh phúc.
Ngọc Minh và Cao Linh tuy chỉ lần đầu gặp nhưng họ có cảm
giác sinh ra để làm chị em. Cùng tới từ một thành phố, rồi lại cùng học chung một
trường đại học khiến họ có nhiều điều để nói. Hai cô gái ríu rít nói cười. Nếu
Ngọc Minh theo học Master chuyên ngành kiến trúc thì Cao Linh lại là một bác sĩ
tương lai. Trong câu chuyện của họ, Hữu Thiện và Vương Duy chỉ đóng vai khán giả
rồi ngồi chăm chú dùng bữa và lắng nghe. Mọi động tác, lời nói của Minh đều được
Hữu Thiện thu vào tầm mắt. Quay sang nhìn cô trìu mến, anh trầm giọng nói khẽ:
“ Em có uống được bia không đấy?”
Minh chỉ vào cốc bia trước mặt mình và nhìn anh đầy dò hỏi:
“ Thế anh không thấy.....em đang uống bia đấy à?”
Hữu Thiện bật cười, anh đáp lời:
“Ừ, nhưng xem cái cách em uống bia anh thấy giống người ta uống
trà hơn, chỉ nhấp môi ít một mà mặt đã đỏ lựng rồi.”
Cô lè lưỡi với anh rồi nheo mắt tinh nghịch:
“Anh cũng tinh phết nhỉ, thú thực là em không uống bia bao
giờ, nhưng hôm nay cũng muốn uống cho
vui.”
Duy vội xen lời:
“ Vậy thì em đừng uống nữa. Có người sẽ uống thay em. Thiện
đâu, thể hiện bản lĩnh cái nhỉ?”
Nói rồi Duy quay sang Linh và ghé sát tai cô thủ thỉ:
“ Xin phép em yêu. Hôm nay cho anh thể hiện bản lĩnh đàn ông
một tí.”
Linh cười tươi và gật đầu tán thành. Từ bao giờ người đàn
ông cạnh cô lại trở nên ngoan lạ thường đến vậy? Còn Ngọc Minh nhìn mọi người
vui, cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng ở một góc thật sâu nào đó, cô mơ
hồ nhớ tới một người đang ở rất xa cô....
Dưới mưa bay của tiết
trời Hà Nội, Hoàng Sơn cầm máy ảnh và thong dong trên đường Phan Đình Phùng.
Hương fangse nồng nàn theo từng bước anh qua. Đền Quán Thánh vẫn nằm uy nghiêm
trong khói hương nghi ngút. Một vài rặng sưa trên đường Thanh Niên đang hé nở
hoa tuyết trắng. Dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ là một mình độc bước nhưng nghĩ đến
Minh khiến khoé môi Sơn hơi cong lên, mỉm cười.
Ngọc Minh về đến nhà
khi trời đã chuyển màu nhung huyền ảo. Cô vội mở lap check mail. Ôi, Hà Nội của
cô đẹp quá! Những file ảnh của anh lần lượt hiện ra khiến cô nhớ nhà, nhớ anh
da diết. Những ngón tay nhanh chóng lục tìm chiếc Iphone và gọi cho anh. Chưa kịp
nghe anh trả lời, cô đã vội thốt lên ngỡ ngàng:
“