
y.” Tần Tử Tấn đột nhiêm ôm sát Diệp Vân vào người, vùi mặt mình vào hõm vai của cô, giọng nói đầy mệt mỏi, “Vừa nhận được điện thoại, toàn bộ máu trong người anh như chảy ngược lại, hoảng hốt đến cực độ, trên đường đi vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ, chỉ muốn nhanh chóng tìm đến, trong lòng không khỏi hối hận, nếu sớm làm cho mọi chuyện minh bạch, sớm đườnz hoàng đem em bảo hộ trong lòng mình, sao có thể phát sinh chuyện như thế!”
“Chẳng phải là em không có việc gì o?” Diệp Vân vỗ nhẹ lên lưng anh, trong lòng cô cũng có chút run rẩy, là đang trấn an anh hay chính mình?
“Lúc này anh đã làm Dho mọi chuyện minh bạch, không thể để mọi việc theo ý em được, em đó, nếu không có người thúc đẩy, sẽ còn trốn trong mai rùa tới khi nào, ra viện thì theo anh về nhà.” Anh nói rất kiên định, không cho phép phản bác.
“Anh đã có vị hôn thê!” Diệp Vân bất mãn nói, nhỏ giọng lầm bầm. Cô không muốn cản trở nhân duyên người khác.
“Đến lúc này rồi em còn không rõ tâm ý của anh o?” Tần Tử Tấn lại nâng Diệp Vân lên để tầm mắt hai người giao nhau, khiến cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, “Cô ấy không phải là người anh yêu, hiện tại không, tương lai cũng không, anh đã giải quyết mọi việc, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, lo giữ sức khỏe của bản thân dùm anh.”
Diệp Vân còn muốn nói, nhưng Tần Tử Tấn không cho, chúc cô nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì u này hãy nói.
Anh cũng đã xin cho cô nghỉ ở tiệm sách, muốn cô thoải mái buông lỏng tinh thần.
Để Diệp Vân nằm xuống nghỉ ngơi, đắp kín mền cho cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, Tần Tử Tấn mới bình yên rời đi, lúc đi không ngừng suy nghĩ món súp nào tốt cho phụ nữ có thai, tí nữa mang tới cho cô. Tần Tử Tấn vừa ra khỏi cửa phòng liền gặp một cô gái đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt chuyên chú nhìn anh, không hề nói chuyện.
Nhưng chỉ
chớp mắt, Tần Tử Tấn liền thản nhiên cười nói với cô gái ấy, ngữ khí hòa hoãn: “Hẳn là chị của Tiểu Vân, tôi muốn đi ra ngoài chuẩn bị ít súp bổ cho Tiểu Vân, phiền chị thay tôi chăm sóc cô ấy.”
Chỉ một câu đã tuyên bố chủ quyền của anh.
Diệp Tuệ có
chút ngạc nhiên, mọi người hiếm khi nào mới nhìn qua đã biết cô cùng
Diệp Vân là hai chị em, bề ngoài hai người quá khác nhau.
Nhưng cũng phản ứng rất mau, cô buông lời: “Nói một câu, anh tính thế nào?”
Tần Tử Tấn không chút do dự, cười nhạt một tiếng, ngữ khí kiên định: “Lấy vợ sinh con, cành nhanh càng tốt!”
Diệp Tuệ
thỏa mãn gật đầu, ừ, tiểu tử này không tệ. Dù sao cô cũng làm ở tiệm uốn tóc khá lâu, tiếp xúc với không ít người, kinh nghiệm nhìn người cũng
tích lũy được khá nhiều, người đàn ông này nhìn qua liền biết không thể
so sánh cùng người thường, quả thật, em gái cô đi theo anh ta là vô cùng ổn.
“Vậy còn vị hôn thê của anh?” cô chợt nhớ tới lời Diệp Vân từng nói.
“Đã giải quyết, sẽ không ảnh hưởng tới Diệp Vân chút nào.” Ngữ khí tùy ý nhưng đầy vẻ khẳng định.
Diệp Tuệ khẽ chắt lưỡi, kiểu người đàn ông như thế này, nếu đã thật sự yêu mến ai,
thì người phụ nữ đó thật may mắn. Em gái à, em thật là may mắn nha!
Cũng đã nói
thế này, Diệp Tuệ cũng không truy hỏi nữa, “Ha ha, coi như tiểu tử cậu
biết nhìn người! Trùng hợp là sắp tới tôi phải xuất ngoại để học tập,
không nhiều lời, tôi muốn cậu mang em gái tôi về chăm sóc, đừng để nó
phải chịu ủy khuất gì.”
Nói xong vỗ
vỗ nhẹ Tần Tử Tấn, xem như thừa nhận rồi đẩy nhẹ cửa, mọi chuyện đã được giải quyết, tâm tình Diệp Tuệ thật tốt, chỉ còn chờ phản ứng của em gái cô!
Tần Tử Tấn
ra khỏi bệnh viện liền móc điện thoại ra gọi cho Tần phu nhân: “Mẹ, mấy
ngày này, buổi trưa con sẽ về nhà ăn cơm … Vâng, đúng ạ … Đúng rồi, có
thể nhờ lão Dương hầm chút súp tốt cho phụ nữ không ạ, bắt đầu từ hôm
nay … Mẹ, đừng nóng vội, trấn tĩnh chờ con về nói rõ.”
Diệp Tuệ
ngồi bên giường, không hể đả động chuyện gì, chỉ chuyên chú gọt táo, vẻ
mặt bình tĩnh, giống như đang nắm bắt một điều gì đó chắc chắn.
Diệp Vân không khỏi tò mò, có chút lo lắng bất an, bình thường chưa bao giờ cô thấy qua chị mình như vậy.
Cuối cùng cô cũng phải e dè mở miệng: “Chị, chị có …”
“Em à, nếu
không phải em đang mang thai cháu trai bảo bối của chị, chị rất choáng
nha, thật muốn đánh em một trận.” Vì sửng sốt nên muốn đánh người? Chỉ
có Diệp Tuệ mới có thể bình tĩnh mà nói như vậy được.
“Chị, chị cũng biết rồi à?” Diệp Vân cẩn thận hỏi từng li từng tí.
“Biết cái
gì, chị có thể biết cái gì, em đã nói cái gì với chị nào, đã nói là
không có việc gì …” Diệp Tuệ cuối cùng cũng bộc phát, “Em có biết, khi
cái tên họ Tần kia gọi điện thoại khẩn cho chị, nói em xảy ra chuyện, em có biết cảm giác của chị lúc ấy ra sao không, choáng váng, ngây người,
cảm thấy thiên băng địa liệt*, trời đất như sụp xuống! Em gái duy nhất
của chị thế nhưng đã xảy ra chuyện, con mẹ nó, thế giới này như ngày tận thế vậy, không phải em đã kiểm tra xong sao, không phải là mọi chuyện
đều tốt sao, còn nói là không cần chị tới nữa? Em đang nghĩ cái gì
trong đầu mình vậy, có còn coi chị là chị gái của em không?”
(*Thiên băng địa liệt: đau đớn vô cùng, như ngàn mảnh băng rơi xuống cắm sâu vào