
t rơi…
Thân thể nàng như trở nên trong suốt…
Càng lúc càng trong suốt…
Dần dần…
Nàng trong suốt tựa một sợi không khí.
Không còn lưu lại chút dấu vết nào…
o0o
Trận tuyết đổ ấy thật lớn.
Vạn dặm khắp Thần Châu.
Tuyết rơi trắng xóa.
Tuyết rơi suốt năm ngày năm đêm.
Cả thế giới như bị lấp vùi trong tuyết.
Những người già bảo, đó là đợt tuyết lớn nhất trong đời mà họ từng gặp.
Mái hiên phủ ngập một lớp băng dày.
Dưới ánh mặt trời, những mũi băng dài ngắn xen kẽ nhau long lanh tỏa sáng.
Tuyết trong khoảng sân nhỏ vẫn chưa chịu tan đi.
Đám gà vịt con kiếm ăn dưới đất thi thỏang lại trượt chân.
Bên song cửa sổ dán đầy rèm giấy.
Đó là loại hoa văn “Bách Điểu Triều Phượng” màu đỏ rực, nổi bật trên song cửa trắng tinh vô cùng xinh đẹp.
Bên dưới song cửa là chiếc giường ấm áp.
Trên giường có một người đã hôn mê suốt năm ngày năm đêm, gương mặt gầy gò, nhợt nhạt.
Trong phòng đặt chiếc bếp lò đang rực hồng than củi.
Bên trên ngọn lửa là nồi cháo trắng, bọt nhỏ sôi lên sùng sục.
Hương vĩ thơm đậm đà…
Đột nhiên, người trên giường động đậy ngón tay, bụng phát ra những tiếng reo òng ọc.
Chậm rãi, bờ mi khó nhọc dần hé mở.
Ánh mắt mơ màng, lơ đãng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn lên xà nhà, đầu óc trống rỗng.
Một bóng người lọt vào mắt nàng.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng chiếu lên thân thể ấy.
Y phảng phất như sáng rực lên.
Toàn thân áo trắng chói lòa.
Y si ngốc ngắm nàng thật lâu, bất chợt nở một nụ cười tuyệt mỹ như trăm hoa đua nở trong màn tuyết xuân.
Ánh ban mai vàng óng hé rạng nơi chân trời.
Trong sân, Như Ca mặc một chiếc áo bông, ngồi trên băng ghế dài. Nàng chống
cằm, ngơ ngẩn đang nhìn Tuyết đang bận rộn phía trước thềm. Y dán đôi
câu đối đỏ thẫm lên cạnh cửa, ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu
rọi vào bộ quần áo trắng tinh của y.
Tuyết bỗng quay đầu lại nhìn nàng, nụ cười rạng rỡ chói lọi. “Này, có muốn giúp ta không?”.
Như Ca ngcạ nhiên chớp chớp mắt. “Giúp á…?”
“Phải đó, mau mau tới giúp người ta dán câu đối lên đi chứ!” Tuyết nở nụ cười thật đẹp, vẫy vẫy nàng bảo: “Nàng dán tấm còn lại này đi. Chú ý đấy
nhé, đừng cao quá mà cũng đừng thấp quá, đừng lệch sang trái nhưng cũng
đừng lệch sang phải”.
Như vậy ư? Có vẻ rất khó thì phải. Như Ca chậm rãi bước tới.
“Lên trên!”
“Xuống một chút…”
“Sang phải!”
“Sang phải nhiều quá rồi! Đúng là nha đầu ngốc!”
Bên trai, bên trái, đúng rồi sang trái thêm một chút nữa…”
“Ấy…hình như lại lệch sang trái nữa rồi…”
Như Ca giơ hai tay lên cao, dịch đi dịch lại câu đối màu đỏ, cánh tay bắt
đầu cảm thấy ê ẩm, nhưng dường như không cách nào có thể dán được câu
đối vào vị trí chính xác. Dần dần, ý châm chọc trong lời nói của Tuyết
càng lúc càng nhiều, nàng sững ra rồi quay người lại, ngơ ngác nhìn y…
“Ngươi đang trêu chọc ta đúng không?”
Trong ánh ban mai, Tuyết cười đến nghiêng ngã, bộ áo trắng như tuyết của y
cũng ngập tràn ánh sáng, ánh sáng ấy khiến người ta nhất thời không thể
mở mắt.
Như Ca nhìn đến ngây người.
Tuyết tới gần nàng, đột nhiên dang tay ôm Như Ca vào lòng, ghé sát vào tai
phải nàng khúc khích cười: “Nha đầu, nàng còn ngốc hơn cả trước đây.”
Như Ca kinh ngạc chớp chớp mắt, giãy giụa nhưng không thoát ra được cái ôm chặt của y.
Nàng luống cuống nói: “Thả ta ra…”
Đầu của Tuyết áp lên bả vai nàng, mắt khép lại, giọng thì thầm: “Cho ta ôm nàng một chút thôi, chỉ một chút thôi mà”.
Ôm lấy nàng, giọng nói của y thật khẽ, thật khẽ: “Nàng… Có biết người ta nhớ nàng đến nhường nào không?”
Hệt như bị những lời nói kia đánh trúng, trong lòng nàng dấy lên cảm giác
nhói đau lạ thường, cuối cùng nàng cũng để mặc y ôm ấp.
Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng nói: “Ngươi có thể kể một chút về
chuyện của ta hay không? Vì sao ta lại không nhớ được?” Nàng chán nản
nhìn y. “Ngươi là ai? Ta là ai? Vì sao ta nhớ mãi cũng không ra? Thật
giống như một kẻ ngốc.”
Thân thể Tuyết thoáng đờ ra, vòng tay ôm Như Ca càng thêm siết chặt, y nói:
“Nàng quên rồi ư? Nàng là nương tử của ta, còn ta là phu quân của nàng,
chúng ta thường làm bánh nướng, tháng ngày trôi qua vô cùng vui vẻ… Về
sau, có một vài chuyện không mấy tốt đẹp đã xảy ra, chúng ta mới chuyển
tới đây. Cuộc sống trước kia của nàng rất khổ sở, cho nên có một vị tiên đã phong ấn ký ức của nàng… Đừng nghĩ đến việc ở quá khứ nữa, chỉ cần
chúng ta có thể ở cạnh nhau, chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn mọi điều trên
thế gian này hay sao?”. Tuyết nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng. “Hãy ở
lại nơi này đi, vĩnh viễn đừng rời khỏi, có được không?... Mọi chuyện đã qua hãy để cho cơn gió thổi tan đi…”
Ánh mặt trời từ từ nhô lên nơi chân trời.
Vạn tia nắng ban mai rực rỡ chiếu rọi lên bóng hình đang ôm lấy nhau của Tuyết và Như Ca.
Y mặc bộ đồ trắng như tuyết.
Nàng trong chiếc áo bông đỏ thật dày.
Trên mặt đất là một bầy gà vịt bé xíu đang lẩn quẩn dưới chân họ.
Như Ca chợt cảm thấy cổ mình hơi ươn ướt, nàng kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn. “Ngươi…sao lại khóc chứ?”
Tuyết như một đứa trẻ dụi dụi vào vai nàng, nước mắt thấm lên chiếc áo bông
tạo thành từng vết lấm