
thỉnh cầu được lĩnh binh chinh
phạt,muốn một lần đánh tan đội quân tinh nhuệ của Oa quốc,hoàn toàn giải trừ sự uy hiếp của chúng.
“Dựa vào tấm thân tàn phế ấy à…?”.Cảnh Hiến Vương đùa cùng chim họa mi,chẳng hề quay đầu lại. “Hắn còn không bằng chú chim nhỏ của ta.Chim ơi,hót
lên một khúc nghe xem nào!”
Họa mi líu lo cất tiếng ca.
Lưu thượng thư mặt mày tươi cười nói: “Con chim này thật khôn ngoan”.
“Mười năm đánh nhau với Oa quốc đều bại nhiều hơn thắng,tên tàn phế ấy đi chuyến này chưa biết chừng còn phải thiệt mạng.”
“Đúng! Đúng!”.
Cảnh Hiến Vương đây lồng chim ra,quan sát vầng trán đầy mô hôi của Lưu thượng thư.
“Kẻ người phái đi trà trôn vào trong quân có thể tin được không?”
“Vương gia an tâm!”
Cảnh Hiến Vương gật gật đầu,dùng một chiếc khăn lụa trắng tinh lau đôi bàn tay.
“Nhất định không để tên tàn phế ấy sống sót trở về”.
Họa mi hót vang.
Mồ hôi của Lưu thượng thư tuôn như mưa.
Y hiểu rằng Tĩnh Uyên Vương buộc phải chết.Bằng không,nếu lỡ y chiến
thắng trở về,cục diện của triều đình sẽ chẳng còn cách nào khống chế
được nữa.
Sau khi Ngọc Tự Hàn ra đi,phủ Tĩnh Uyên Vương nhất thời trở nên yên ắng.
Buổi trưa trong vương phủ vẫn còn vương vất sương mù
Ánh mặt trời le lói
Cây cói nhạt nhòa mông lung
Trong phòng,Như Ca tất bật sữa soạn đồn đạc..
Nàng mĩm cười,đẩy Hoàng Tông vừa định đến giúp ra,ấn cô ngồi xuống dười ghế
bảo: “để ta làm là được rồi.Cô cũng chẳng phải là a hoàn của ta.”
Hoàng Tông mặt mày khổ sở nói: “Vương gia không an lòng,dặn dò ta từ giờ luôn theo sát bảo vệ cô,ta đã xem như là a hoàn của cô rồi!”
Như ca chớp chớp mắt cười. “Ta thì không đồng y,chúng ta là chị em tốt của
nhau mà”.Nàng ngẫm nghĩ gì đó rồi ngừng thu dọn quần áo. “Ngày mai ta sẽ trở về Liệt Hỏa sơn trang,cô không cần đi cùng ta,ở đó đã có người săn
sóc ta rồi”.
“Vương gia đi rồi,cô cũng rời khỏi,ta ở vương phủ còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”.Hoàng Tông ôm đầu than thở.
“Cô có thể đuổi theo nhóm người của sư huynh mà…”.Như Ca cười nói: “Thật ra ta thừa biết,cô cũng ở bên cạnh sư huynh như bọn Huyền Hoàng,Bạch Hổ”.
Ánh mắt của Hoàng Tông sáng ngời lên.
Như Ca gối bao đồ lại,cười khẽ: “Sự thật là ta cũng muốn cô theo su
huynh,con gái bao giờ cũng tỉ mỉ hơn bọn họ”.Nếu được như vậy,nàng sẽ
không phải quá lo cho su huynh nơi phương xa nữa.
Hoàng Tông có chút rung động,thế nhưng lại nhanh chóng lắc đầu nói: “Không
được!Ta đã hứa với vương gia nhất định sẽ săn sóc cho cô thật tốt thì
phải làm cho bằng được!”.Cô cười vẻ tinh nghịch. “Trong lòng của Vương
gia,cô là người quan trọng nhất đấy!Nều như có thể chăm sóc tốt cho
cô,Vương gia nhất định rất vui”
Gương mặt Như Ca đỏ ửng,đang muốn quát khẽ cô thì chợt nghe thấy tiếng quản
gia ngoài cổng Vương phủ thông báo: “Liệt tiểu thu! Liệt Hỏa sơn trang
có người cầu kiến”.
Liệt Hỏa sơn trang?
Như Ca hơi ngạc nhiên,ai tới đón nàng trở về vậy? Chẳng lẽ là người của phủ Tĩnh Uyên Vương thông tri cho nhà nàng biết ư?Nếu không,vì sao lại đến
nhanh như vậy chứ?
“Mời vào”,nàng cao giọng nói.
Hoàng Tông dĩ nhiên đã đứng thẳng dậy
Rèm bông được vén lên
Khí lạnh ập vào căn phòng ấm áp.
Như Ca đột nhiên cảm thấy rùng mình
Người vừa tiến vào chình là Chung Ly Lộ Vệ
Chân mày Như Ca nhíu lại
Chung Ly lộ vệ là sát thủ xuất sắc của U Hỏa đường,chuyên trách việc ám sát.Y luôn đi theo Chiến Phong,lần ấy lúc Tạ Phong bị giết chết,chính y là kẻ ở bên cạnh Chiến Phong.Duệ Lãng vốn không nên phái một sát thủ đến đón
nàng về nhà mới phải.
Chung Ly Lộ Vệ cả người vận tang phục,khóe mắt sưng đỏ
Trông thấy Như Ca,Y đột nhiên quỳ sụp xuống.
Sân đình buổi trưa,sương trắng quấn quyện mờ mờ ảo ảo
Sương mù phảng phất như xuyên qua màng cửa
Trong phòng tràn ngập hơi lạnh thấu xương
Ánh mắt Chung Ly lộ Vệ đỏ ngầu màu máu,giọng nói khàn khàn tắc nghẹn: “Trang chủ vào canh hai đêm qua đã qua đời”.
Đầu óc Như Ca trở nên trống rỗng
Giờ phút này,dường như sương trắng trên cả thế giớ đều ập đến trước mắt nàng!
Nàng chẳng còn trông thấy gì nữa
Trong khoảnh khắc
Tất cả đều sụp đổ….
Sóng gió giang hồ cuộn trào.
Trang chủ Liệt Hỏa sơn trang Liệt Minh Kính,người chấp chưởng võ lâm suốt mười chín năm qua đã qua đời trong đêm.
Trong mười chín năm này,sau khi Ám Hà cung thoát ẩn,dưới nỗ lực của Liệt Minh Kính,cục diện thiên hạ đã có được một giai đoạn thái bình hiếm thấy.Cái chết đột ngột của Liệt Minh Kính không khỏi khiến cho quần hào bốn
phương quan tâm.
Liệt Hỏa sơn trang,nhìn đâu đâu cũng là tang phục.
Trên mái hiên treo đầy những chiếc lồng đèn tỏa ánh sáng trắng,lụa bạch
trong cơn gió rét mướt tung bay khắp trời,sương mù dày đặc phảng phất
như cả ngày không tan,động trên những nhành cây kết thành sương trắng.
Hai chữ “Phúng Điếu” trắng toát trong làn khói chiều như tản ra hơi lạnh.
Trong linh đường leo lét vài ngọn nến trắng.
Khói hương trầm trọng bốc lên khiến cho linh đường im ắng thêm vài phần nặng nề.
Trên bàn thờ làm bằng gỗ giáng hương có đặt một bài vị.
Ba chữ “Liệt Minh Kính” được khắc sâu trên đó.
Trong số khách khứa đến chia buồn,có rất nh