
ệt thế.
“Sư huynh…”.Trái tim Như Ca co thắt lại thành một khối, nàng bất lực nhắm
mắt lại.Cái hôn của y phảng phất như đã chạm đến đáy lòng của nàng,vậy
mà sao,nàng lại có cảm giác phạm lỗi mãnh liệt đến như vậy.
Ngón cái và ngón trỏ của y nâng cằm nàng lên,y lẳng lặng nhìn nàng: “Ta…vẫn một mực yêu thương muội”.
Nàng ngoảnh mặt đi,khổ sở nói: “Huynh phải kết hôn rồi”.Kết hôn cùng trưởng công chúa của Oa quốc gì đó.
“Muội thích hay không?”
“Gì chứ?”
“Dùng tar a để kết hôn cầu hòa”.Y nín thở chăm chú nhìn nàng.
“Ngốc ơi là ngốc…”.Nàng nghiến răng,giọng nói thật mơ hồ.Y nhìn không rõ ràng nàng đang nói cái gì cho nên hỏi lại lần nữa: “Muội có thích dung tar a để kết hôn hay không?”.Trong giọng nói có vẻ mỏng manh và đứt quảng.
“Đồ ngốc! Kết với chả hôn!”.Nàng nhịn không được khẽ quát: “Cái gì mà Oa
quốc công chúa,tên gọi khó nghe chết đi được!Đó nhất định là âm mưu của
Cảnh Hiến Vương”
Y mĩm cười.
Nàng trừng mắt nhìn y. “Huynh còn cười!Oa quốc lúc nào cũng lăm le chúng
ta,có quỷ mới tin,sau khi kết hôn hòa giải xong bọn họ sẽ ngừng lại!Cảnh Hiến Vương thật là thâm hiểm,nếu huynh không chịu kết hôn,mọi thương
vong xảy ra do Oa quốc đánh vào sẽ trở thành trách nhiệm của một mình
huynh.Còn nếu huynh thành thân rồi,sau này Oa quốc có khởi binh,chỗ đứng của huynh tất bị lung lay dữ dội”. Thật ra nàng không ngốc chút nào,tuy nhiên chiêu này của Cảnh Hiến Vương thật sự độc ác vô cùng.
“Nếu như chỉ là kết hôn đơn thuần thì sao?”.nếu như chỉ là một cuộc hôn nhân bình thường,không chứa đựng âm mưu,liệu nàng có phản đối đến như vậy
không?Ngọc Tự Hàn tự nhiện muốn biết câu trả lời của nàng.
Như Ca trừng mắt nhìn y.
Hồi lâu sau,nàng cắn môi đáp: “Vậy thì huynh cứ cười đi là xong.Công chúa gì đấy cũng xứng với huynh lắm đấy”.
Ánh mắt của y ảm đạm,nụ cười buồn bã: “Thật chứ?”
“Phải đó!” Nàng mĩm cười “Có sư tẩu rồi,sau này muội không cần phải quan tâm
đến huynh nữa.Huynh có ăn cơm hay không ,có mệt mỏi hay không,y phục có
mỏng manh hay không đều có sư tẩu tương lai lo lắng cho cả đời rồi”.
Ngọc Tự Hàn trở nên trầm mặc.
Y buông bờ vai nàng ra,sắc mặt thoảng tái nhạt.
Nàng nhìn lướt qua y,giọng rầu rầu: “Này..”.Chẳng vui gì cả,thần sắc của y
sao lại giống như vừa bị tổn thương như vậy chứ: “…Ca nhi gạt huynh đó”.
Ngọc Tự Hàn thừ người ra nhìn nàng.
Như Ca nhăn nhăn mũi,cười gượng. “Muội gạt huynh đó! Sư huynh ngốc! Chỉ cần huynh không thích chuyện kết hôn nghị hòa,muội sẽ phản đối,kiên quyết
phản đối đến cùng,mặc kệ là công chúa hay nha đầu.
“Vì sao lại gạt ta chứ?”Giọng nói trầm thấp mang theo chút âm mũi,khóe môi của y lại xuất hiện ánh ngọc tuyệt mỹ.
“Bởi vì…”Nàng vắt óc suy nghĩ,đột nhiên cười khì một tiềng,ánh mắt lấp lánh
tinh nghịch. “Bởi vì su huynh là người để muội ăn hiếp mà,nếu không muội biết ăn hiếp ai đây..?”.Nàng vô cùng khâm phục bản thân mình khi đã
nghĩ ra một lí do quái đản như vậy,không nhịn được,nàng bật cười đến
nghiêng ngã
Trong kiệu ấm áp như mùa xuân.
Nàng cười đến hai má đỏ hồng.
Tiếng cười của nàng như làn gió nhẹ của mùa xuân.
Ngọc Tự Hàn cũng mĩm cười,nụ cười như lan tỏa đến đáy mắt trong sang của y.
“Ca nhi…”
“…?”
“Huynh sẽ không kết hôn đâu”.
Nàng chớp chớp mắt: “Thế phải giải quyết ra sao đây?”E Cảnh Hiến Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Y mĩm cười không đáp,lại hỏi tiếp: “Ta muốn ôm muội có được không?”.
Ngọc Tự Hàn ghì lấy bờ vai nàng,gương mặt sang toát lên vẻ nghiêm nghị đến
bướng bỉnh,y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng,giống như có bùa phép
khiến cho nàng không thế động đậy.
Như Ca sững người.
Cổ họng của nàng khô rát,trong ngực như có một ngọn lửa đang bốc cháy.
Y nhẹ nhàng ôm trọn nàng vào lòng.
“Ta muốn ôm muội như thế này có được không?”Bên vành tai nóng hỏi của
nàng,giọng y đã mất đi sự bình tĩnh vốn có,y hồi hợp như bất cứ người
đàn ông nào trên cõi đời này.
Y hôn lên vành tai nhỏ nhắn của nàng,thầm thì như say: “Muốn vĩnh viễn ôm muội như vậy…"
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua bóng cây loang lỗ,dịu dàng soi chiếu lên chiếc kiệu ấm áp.
Thời khắc này.
Thế gian cũng yên tĩnh như ánh trăng vậy.
Vài ngày sau.
Triều đình ban chiếu,lệnh cho Tĩnh Uyên Vương đích thân dẫn mười vạn đại quân Uy Viễn chinh phạt giặc Oa.
Phủ Cảnh Hiến Vương.
Họa mi trong lồng vàng thánh thót hót vang,một ngón tay trắng ngần béo tốt
đang trêu nghịch với nó,móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng.
“Lỡ như Tĩnh Uyên Vương khải hoàn trở về…”.Lưu thượng thư xoa tay thở dài nói.
Vốn là một kế sách hoàn hảo,mang bức họa hình Tĩnh Uyên Vương trình lên cho trưởng công chúa Oa quốc,xúc tiến việc thành thân.Đợi đến ngày Oa quốc
xâm lược một lần nữa,vương phi của Tĩnh Uyên Vương phủ sẽ trở thành cái
vớ tốt nhất để triều thần công kích.
Thế nhưng,vạn lần không thể ngờ được rằng Tĩnh Uyên Vương lại tấu lên Hoàng thượng,chỉ ra bản tính hung tàn hiếu chiến của giặc Oa,một mực rình rập đối với cư dân vùng biển.Chỉ có điều vì gần đây xảy ra sự kiện dân
chúng trong nước phản kháng nổi dậy,bọn chúng mới đề ra kế sách cầu thân để kéo dài thời gian.Tĩnh Uyên Vương