Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322852

Bình chọn: 7.5.00/10/285 lượt.

ng cân hay không? Những cô nương khác đều thướt tha,

mảnh khảnh lắm. Ta dường như có chút tròn trịa thì phải.

Như Ca hai mắt mở to, giật mình nói:

-Người như vậy mà cho là tròn trịa hay sao?

Nàng không đồng ý lại lắc lắc đầu: - Mu ội lại cảm thấy vóc dáng tiểu thư

cân đối hợp lý, thậm chí còn hơi gầy nữa đấy. Trong lâu đúng là có những cô nương thướt tha, mảnh khảnh như U Lan cô nương, nhưng chẳng lẽ người không cảm thấy chính vì cô ta quá gầy cho nên sắc mặt cứ vàng vỏ u tối

hay sao, cho dù có phấn tô cả người thế nào cũng không làm sáng sủa lên

được, quả thật khó coi vô cùng. Thân thể khỏe mạnh một chút, khí sắc sẽ

tốt hơn rất nhiều, người cũng sẽ muôn phần xinh đẹp! Huống chi, thân thể có tráng kiện an khang thì cả đời mới có thể hưởng phúc được chứ!

Phong T ế Tế nghe những lời này xong, khuôn ngực đột nhiên nóng ran. Vào nghề đã mấy năm nay, trái tim cô đã sớm hóa chai sạn, nay vì có người quan

tâm mà trở nên ấm áp lại.

Cô lẳng lặng uống hết chén canh tổ yến đường phèn, sau đó ngẩng đầu lên, cười bảo Như Ca:

- Có cơ hội ta nhất định phải cảm ơn Hoa đại nương.

“…?”

- Cảm ơn tỷ ấy đã phái một nha đầu thân thiết như vậy đến với ta.

Cô kéo lấy tay Như Ca, cười tươi như đóa hạnh hoa trong gió xuân:

- Ta mến muội lắm, Ca Nhi!

Như Ca chớp mắt, mỉm cười nói:

- Tiểu thư, muội cũng rất thích người, người đối với muội rất hòa thuận,

rất thân thiết; có thể được theo hầu hạ người chính là hảo phúc khí của

Ca Nhi.

Chợt lúc này, nàng lại nhớ tới vết xước trên cổ của Hương Nhi.

Nhành dương liễu đong đưa theo gió.

Phong Tế Tế tựa mình vào song cửa chạm hoa, cầm lấy tay Như Ca, hồi lâu vẫn chưa buông rời.

Cô tử tế nhìn ngắm nàng nha đầu đột nhiên được cử đến bên cạnh mình này, sau khi cân nhắc đôi chút, cuối cùng nhẹ giọng thốt:

- Ca Nhi, muội biết không, ta thật không muốn làm nữ tử thanh lâu cả đời này đâu.

Như Ca gật đầu.

Phong Tế Tế càng thêm siết chặt tay nàng, nói tiếp:

- Vì vậy, muội giúp ta có được không?

“…?”

Phong Tế Tế nhìn ra bầu trời xanh thẫm ngoài kia, mỉm cười ngọt ngào như một đóa hoa lê:

- Hãy giúp ta leo lên ba vị trí dẫn đầu trên Bài Hành bảng của Phẩm Hoa lầu!

oOo

Đạ i sảnh, Phẩm Hoa lầu.

Nơi cao nhất có treo một tấm bảng lớn bằng vàng vô cùng nổi bật, kim quang

chói lọi, hấp dẫn mọi khách nhân khi đặt chân vào đều phải ngưng bước

nhìn lên.

Đây chính là bảng xếp hạng của những danh hoa tuyệt sắc tại Phẩm Hoa lầu.

Từ trên xuống dưới theo thứ tự là mười đại danh hoa được ưa chuộng nhất

trong tháng. Lúc này v ẫn chưa đến thời điểm tiếp khách, Như Ca cả người vận trang phục đỏ, đứng dưới tấm bảng vàng ngước mắt nhìn lên, vừa nhìn vừa thán phục!

Tài tình!

Tuyệt diệu!

Như Ca đoán rốt cuộc phải là thiên tài đến bậc nào mới nghĩ ra một ý tưởng

hay như vậy. Người trên đời đề u có một thứ tâm lý kỳ lạ. Phàm là danh

hoa càng được nhiều người theo đuổi thì càng được háo hức muốn hái xuống để thưởng thức, thêm vào tiếng tăm của Phẩm Hoa lầu vang khắp thiên hạ, người đứng được trong ba vị trí đầu tiên đương nhiên là có một địa vị

cao vời, ai mà không muốn chiêm ngưỡng dung nhan cơ chứ. Cho nên, mức

giá của vị cô nương đứng đầu mỗi khi Phẩm Hoa lầu thay đổi tuyệt sắc

danh hoa bảng đều khiến cho người khác phải trợn mắt há mồm.

Ngoài ra, dướ i sự kích thích của Bài Hành bảng cũng như lợi ích mà việc sắp

đặt thứ tự mang lại, mỗi vị cô nương đều cố sức phô ra hết mọi thứ vũ

khí mình có, tranh tài đấu sắc cùng nhau, không ai dám chậm trễ một phân nào. (Bởi vì ngôi thứ trên Bài Hành Bảng mỗi tháng đều có sự thay đổi,

chỉ cần sơ sẩy một chút thì có thể mất vị trí ngay, thậm chí còn có khả

năng rơi khỏi bảng)

Các cô nương qua việ c cạnh tranh tự nhiên ngày càng xinh đẹp hơn, tiêu

chuẩn để xếp hạng các danh hoa cũng sẽ tự nhiên cao hơn, đám khách nhân

thì tự nhiên phải chi tiêu đậm hơn, còn việc buôn bán của Phẩm Hoa lâu

sẽ tự nhiên ngày một phát đạt hơn!

“Xuất sắc thật! Quả là thiên tài!”

Như Ca khen không ngớt miệng, gật gù mãi đến mức đầu đã sắp chạm xuống mặt đất.

-Nha đầu nhà ngươi đang làm gì vậy?

Hoa đại nương từ sảnh bên bước ra, trông thấy Như Ca đang đứng ngây ra một mình, lại còn cười vơ vẩn thì thắc mắc.

-Hoa đại nương khỏe ạ!

Như Ca xoay người hành lễ với thị, sau đó tỉ mỉ quan sát tấm bảng vàng, nàng hỏi dò:

-Đại nương, là ai đã nghĩ ra việc tạo nên Bài Hảnh Bảng này vậy?

-Là đại lão bản.

-Đại lão bản ư?!

Như Ca hai mắt sáng lên, kéo lấy tay áo Hoa đại nương, vồn vã hỏi:

-Đại lão bản thực ra là ai, tại sao ai nấy đều không chịu nói vậy?

Hoa đại nương nhìn lên tấm bảng vàng như xuất thần, hồi lâu mới trả lời:

- Không phải họ không chịu nói, mà là không biết để nói.

- Ôi? Thần bí như vậy sao?

Như Ca tỏ vẻ thất vọng.

- Có lẽ là vậy…

Hoa đại nương trầm ngâm nói:

- Chỉ có Sắc Vi cô nương mới rõ được là ai mà thôi. Như Ca biế t Sắc Vi

cô nương, cô ta chính là tổng quản của Phẩm Hoa lầu. Có điều, Sắc Vi cô

nương rất ít khi lộ diện, nàng từng một lần trông thấy cô ta từ xa,

nhưng chỉ nhìn được một bên mặt nên cũng không rõ ràng cho lắm, tuy


XtGem Forum catalog