
ở nên phóng đãng dâm ô, khiến cho người giàu có thành ra khốn cùng, khiến cho tất cả tham
lam và ích kỷ được phóng đại không có hạn chế, khiến cho phản bội và máu tanh tràn ngập bầu trời!"
"Như vậy thì ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ ư?"
"Vui vẻ? Ha ha ha ha ha ha!" Ám Dạ La điên cuồng cười ầm lên: "Ngươi đã từng nhìn thấy bệnh nhân đau đầu phát tác chưa? Đau đến mức dùng đầu đập vào tường, đến mức dùng tay nhổ hết tóc, đến mức tự móc mắt mình! Chỉ có
chịu đựng sự đau đớn khác mới có thể tạm thời quên đi cơn đau đầu!"
"Ngươi điên rồi!"
"Ta không điên!" Ám Dạ La đỏ ngầu hai mắt: "Ta là một người chết. Người
chết thì làm sao mà điên được chứ?" Tại khoảnh khắc nàng phản bội, y đã
chết rồi.
Ngọc Tự Hàn bình tĩnh nói: "Vì sao cho ta biết nhiều như thế, ngươi không sợ ta phản bội ngươi sao?"
"Ngươi sẽ không đâu!" Ám Dạ La mỉm cười lắc lắc chén rượu: "Cảm giác hạnh phúc như thấm vào xương tủy, một khi từng hưởng qua thì sẽ không thể vứt bỏ
được. Hoặc là yêu mến triền miên, bằng không sẽ là căm hận khắc cốt ghi
tâm, ngươi đã không có cơ hội quay đầu lại." Một khi y cho Như Ca dùng
thuốc giải của mê dược "Quên", lúc đó đối với hận ý của nàng, Ngọc Tự
Hàn sẽ không cách nào chịu đựng được.
Ngọc Tự Hàn trầm mặc.
Như Ca ở trong lòng y trở mình mấy cái, líu ríu nói mơ gì đó, ôm lấy cổ y
khẽ rúc rích cười. Hơi thở của nàng phả lên da thịt y, cánh tay đặt lên
ngực y. . .
Ngọc Tự Hàn ôm chặt lấy nàng.
Y đặt một nụ hôn lên trán nàng.
*******o0o*******
Ám Hà cung to như vậy mà cả ngày trống vắng thưa thớt, rất ít khi trông
thấy bóng người. Chỉ vào buổi tối Như Ca mới có thể trông thấy Ngọc Tự
Hàn, cho nên nàng phàn nàn buồn chán.
Ngày thứ hai, bên cạnh nàng bỗng có thêm một thị nữ.
Thị nữ này không dùng lụa đen che mặt, dung mạo nàng xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, ánh mắt của nàng sâu thẳm, tựa hồ ẩn tàng trong đó hàng nghìn
hàng vạn loại tình cảm không thể nói ra.
"Ta gọi là Huân Y."
Như Ca khen ngợi: "Cái tên rất dễ nghe, muội gọi tỷ là Huân Y tỉ tỉ có được không?"
Huân Y khó tin nhìn nàng: "Ngươi . . . . . không nhận ra ta sao?"
Như Ca gãi gãi đầu đáp: "Muội có biết tỷ sao? A, xin lỗi nhé, hình như muội có rất nhiều chuyện nghĩ không ra."
"Ta đã từng làm bạn với ngươi tám năm . . . . Hơn nữa. . . ." Hơn nữa ta đã từng đâm dao găm vào ngực ngươi. Ngươi thực sự đã quên tất cả rồi sao?
Đáy mắt Huân Y ươn ướt lệ quang, nhưng mà nàng rất nhanh dùng sự trầm
tĩnh mà che giấu nó.
Như Ca cười xấu hổ, nói: "Thế à, thảo nào muội cảm thấy tỷ tỷ có một loại
khí tức quen thuộc vậy." Nàng kéo tay Huân Y, cười nói: "Tỷ tỷ ngồi đi,
nói chuyện với muội nhé? Ở đây chỉ có một mình muội thôi, buồn chán
lắm."
Huân Y ngồi xuống cạnh nàng.
"Nói cái gì bây giờ nhỉ?" Như Ca suy nghĩ một chút: "Tỷ là người của Ám Hà cung à?"
"Phải!"
"Vậy nhất định là võ công của tỷ rất cao cường rồi!" Hai mắt Như Ca tỏa
sáng: "Mỗi người ở đây đều rất lợi hại, đi trên đường mà cứ nhẹ như mây
vậy."
Huân Y mỉm cười: "Cũng đúng!"
"Tỷ tỷ là như thế nào mà tới Ám Hà cung vậy?" Như Ca hiếu kỳ hỏi.
"Ta sinh ra ở Ám Hà cung."
Như Ca mở to hai mắt, thì ra giữa nàng ta và Ám Hà cung lại có quan hệ sâu xa như vậy.
"Nữ nhân sinh ra ta chính là tam cung chủ của Ám Hà cung, cho nên mạng của ta thuộc về Ám Hà cung."
"Nữ nhân sinh ra tỷ?" Như Ca nhíu mày: "Tỷ có cách xưng hô rất kỳ lạ đối với mẹ của bản thân."
Vẻ mặt Huân Y không chút biểu tình, nói: "Bà không phải mẫu thân của ta,
ta không xứng. Bà chỉ là trong lúc phẫn nộ nhất thời đã cùng với một nam nhân không rõ danh tính sinh ra ta, ta là sự sỉ nhục của bà."
Như Ca giật mình kinh ngạc.
Một lát sau, nàng nắm tay Huân Y, một cỗ ấm áp truyền đến lòng bàn tay:
"Người mẹ nào cũng đều yêu thương con của mình. Có lẽ là bởi vì nguyên
nhân gì đó mà mẫu thân của tỷ đã quên không nói cho với tỷ rằng bà rất
yêu thương tỷ."
Huân Y lãnh đạm nói: "Ta không phải trẻ con." Thậm chí tên của nàng cũng là
do tiểu Như Ca đặt cho lúc mới tới Liệt Hỏa sơn trang, ở Ám Hà cung thân phận của nàng cũng không bằng ngay cả những tỳ nữ cấp thấp nhất.
"Tỷ hận bà ý sao?" Như Ca khẽ hỏi.
Ngón tay Huân Y hơi siết lại, một vị đắng chát lướt qua môi nàng. Hận bà ta
ư? Chắc đúng là hận. Hận bà ta từ xưa đến nay đều coi mình như công cụ
để lợi dụng, hận bà ta chưa bao giờ dịu dàng chút nào với mình, hận ánh
mắt bà ta nhìn mình luôn luôn là sự chán ghét. Thế nhưng vì sao mình
luôn tuân theo tất cả những mệnh lệnh của bà ta? Vì sao mình lại đau đến quặn lòng khi thấy gương mặt bà ta bị hủy? Vì bà ta, mình thậm chí còn
có thể đâm thẳng dao găm vào ngực vị tiểu thư vẫn luôn quan tâm săn sóc
mình?
Đấy .... là hận sao?
Như Ca mỉm cười: "Bà dù sao cũng là mẫu thân của tỷ, còn tỷ cuối cùng cũng
yêu thương bà. Đừng nên hận một người, khi hận bà thì tỷ sẽ cảm thấy
càng thống khổ gấp bội."
Huân Y chăm chú nhìn nàng: "Ngươi đã từng hận người khác sao?"
Như Ca cố ngẫm nghĩ một chút: "Hình như .... có rất nhiều chuyện muội không nghĩ ra. Có điều, muội không mong muốn có người khiến cho ta phải hận."
"Nếu như người