
"Chiến Phong và Tuyết ở đâu?"
"Không biết!" Câu trả lời thật dửng dưng.
"Huynh .... không cùng bọn họ ở một chỗ sao?"
"Không!" Câu trả lời ngoại trừ lãnh đạm còn mang theo một chút bực bội.
Hai tay Như Ca dần dần run rẩy, nàng hít sâu rồi hỏi: "Huynh ... tai và hai chân của huynh làm sao mà khôi phục được vậy?"
Ngọc Tự Hàn cúi xuống khẽ thổi chung trà, thản nhiên cười khổ:
"Ám Dạ La hẳn đã nói cho nàng rồi!"
Hàn ý đầy ngực!
Như Ca như chôn thân vào nơi lạnh lẽo băng thiên tuyết địa.
Yết hầu của nàng co rút từng trận!
Ám Dạ La liếc xéo Như Ca, nói: "Còn cần hỏi tiếp nữa không?"
Như Ca cố sức hít thở, chỉ cảm thấy một trận đau đớn rét buốt trong tim
phổi, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Tự Hàn, ánh mắt mang theo tuyệt
vọng và thống khổ:
"Là ngươi đã bán đứng chúng ta sao?"
Ngọc Tự Hàn một hơi uống cạn chung trà, lạnh lùng đáp:
"Đúng!"
"Vì sao?"
"Bởi vì một người khỏe mạnh thì vẫn hơn bị tàn phế mấy trăm lần." Ngọc Tự
Hàn cười khổ nói tiếp: "Hôm nay ta mới phát hiện ra, đáng lẽ ta có thể
có rất nhiều lựa chọn, nàng không hề là điều quan tâm duy nhất của ta."
Một vũ công ngồi xuống đùi y rồi hôn lên cổ y một dấu môi đỏ tươi, sau
đó đắc ý liếc nhìn Như Ca.
Như Ca ngây người một lúc lâu.
Rốt cục nàng mang theo khuôn mặt tái nhợt tiến tới.
Nàng dừng lại trước mặt Ngọc Tự Hàn, đưa tay lên giật đứt sợi dây màu đỏ
trên cổ mình. Sợi dây mềm dai màu đỏ, phía trước trĩu xuống một cái bạch ngọc "ban chỉ"(cái nhẫn to đoành đeo ở ngón cái, là vật trang sức của
nam giới, có nguồn gốc từ phép bắn cung) khắc họa tiết rồng. Nàng đưa
trả nó vào tay y, run run nói:
"Từ nay về sau, ta không có người sư huynh như ngươi."
Ngọc Tự Hàn cúi đầu, nhìn bạch ngọc ban chỉ, nhớ tới nụ hôn buổi sớm rất lâu trước kia, môi y tái nhợt, nói:
"Phải! Ta là nỗi sỉ nhục của Liệt Hỏa sơn trang."
Như Ca nhìn y lần cuối rồi chạy vội ra ngoài, khoảnh khắc xoay người lại nước mắt nàng tuôn ra như mưa.
Thấy nàng rời đi, Ngọc Tự Hàn nhắm mắt lại, môi y tái nhợt tựa như cánh hoa hạnh ướt sũng vì mưa lạnh.
Y ngồi im trầm mặc.
Uống trà hết chén này đến chén khác.
Ám Dạ La phất tay lệnh cho các nàng vũ công lui ra ngoài, rồi rảo bước về
phía Ngọc Tự Hàn, chu sa giữa chân mày nhướng lên khoái trá: "Đau lòng
sao?"
Ấm trà đã trống rỗng, Ngọc Tự Hàn ngẩn ngơ mân mê chung trà nhẵn nhụi.
"Nàng sẽ không biết, ngươi là sợ ta làm thương tổn tới nàng nên mới bày trò
hí lộng nàng như vậy. Vốn không phải là bán đứng gì cả, công lực của
Tuyết chỉ còn lại có hai phần so với trước, có đến mười cuộc ám sát như
Chiến Phong và Như Ca cũng không làm thương tổn nổi một đầu ngón tay của ta. Thiên hạ này, ta đã không còn đối thủ nữa!"
Ám Dạ La cười ầm rung cả người, khiến cho bộ huyết y tung bay: "Thế nhưng
chỉ là một lời nói dối nho nhỏ thôi, nàng ta đã lập tức tin. Ha ha ha
ha, thế gian này đâu thể tín nhiệm loại yếu đuối này!"
Ngọc Tự Hàn vẫn trầm mặc.
Ám Dạ La cúi xuống chăm chú nhìn y, ánh mắt tà mị đa tình: "Ngày hôm nay
là ngày cuối của giao ước, ngươi đã có quyết định chưa? Phải chăng muốn
ta thu hồi sự khỏe mạnh của ngươi, một lần nữa trở lại thân thể tàn phế
nguyên bản hay sao?"
"Ngày cuối cùng ....." Ngọc Tự Hàn lẩm nhẩm.
"Nếu đổi lại là mười ngày trước, nhất định ngươi sẽ cự tuyệt đề nghị của ta
mà không cần nghĩ ngợi, nhưng mà bây giờ ngươi đã do dự."
"......."
"Khi ngươi đang hưởng thụ tư vị khỏe mạnh mà bỗng biến trở lại tàn phế tai
không thể nghe chân không thể đi, quả thực là còn thống khổ hơn cả
chết."
Ngọc Tự Hàn cười khổ.
Trong mắt Ám Dạ La lóe lên vẻ kỳ dị: "Khi ngươi trợ giúp ta giành được thiên
hạ, ta hứa sẽ cho ngươi có được thân thể khỏe mạnh trọn đời."
"Ta cần một thân thể khỏe mạnh trọn đời để làm gì chứ?" Nếu như nàng chỉ có hận đối với y, như vậy sống có lâu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Ta còn có thể giao Như Ca cho ngươi." Ám Dạ La lại tiếp.
Thân thể Ngọc Tự Hàn khẽ rung lên.
"Ta có thể khiến cho nàng yêu ngươi, khiến cho trong lòng nàng không có nam nhân nào khác, chỉ có yêu mình ngươi thôi."
"Ngươi không thể làm được."
"Nếu như có thể có thể làm được thì sao?" Ám Dạ La mềm mỏng dụ dỗ y.
Ngọc Tự Hàn siết chặt nắm tay, chung trà vang lên tiếng vỡ, mảnh vỡ đâm vào ngón tay y, máu tươi rỉ ra.
******o0o********
Đêm khuya, Ngọc Tự Hàn lại gặp Như Ca lần nữa.
Nàng mặc một bộ áo lụa mỏng manh, chủ động đẩy của phòng yra rồi tiến vào,
dưới ánh lửa chiếu rọi, mặt nàng như hoa đào, sóng mắt lưu động. Nàng
tựa như một trận gió cuốn tới khiến người ta chìm đắm mê say, khẽ ngồi
xuống cạnh giường, dùng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt y.
Ngọc Tự Hàn kinh hãi.
Đây không phải Như Ca mà y quen biết.
Y muốn đẩy ra nàng.
Như Ca lại ôm lấy y, dịu dàng ngả đầu lên bụng y.
Giọng nói của Ám Dạ La từ trong bóng tối vang lên:
"Bây giờ nàng thuộc về ngươi đấy."
Ngọc Tự Hàn cả giận nói: "Ngươi đã làm gì nàng?" Trong vòng tay của nàng, y cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bụng dưới bốc lên.
"Chẳng qua nàng chỉ dùng một chút thuốc mà thôi, không có ngươi, nàng sẽ chết đó."
"Đưa thuốc giải ra cho ta