
ỗi hằn học không lẫn đi đâu được: “Nào là bánh kem, nào là
quần áo, lại còn tổ chức tiệc nữa. Hồi sinh nhật con, có thấy bố mẹ tử
tế thế đâu!”.
“Bé mồm thôi, con thì hiểu gì!”, bà cô thì thầm
thổ lộ với con: “Ông chủ Lâm bỏ ra một trăm vạn để mua đêm đầu tiên của
nó, vụ làm ăn tuyệt vời thế này không làm là đồ ngốc, biết chưa hả?!”
Lời nói chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, Nghiêm Ngôn bất giác đứng chôn chân tại chỗ. Có đánh chết, cô cũng
không ngờ đến việc cô chú lại lừa mình đi làm gái. Ngẩng đầu nhìn trời
xanh, cô cảm thấy lòng như tứa máu, nước mắt tuôn trào tựa những hạt
ngọc thánh thót rớt rơi xuống đất. Mẹ ơi! Mẹ đã nhìn rõ bộ mặt thật của
họ chưa? Thực phí công khi còn sống, mẹ thương yêu đứa em họ đến thế, để rồi bây giờ bố mẹ nó đem con gái mẹ đi bán dâm! Quay người lại, Nghiêm
Ngôn rón rén rời khỏi phòng, ôm theo con chuột bạch trong lồng, nhanh
chân chạy thẳng ra cổng.
Đúng vậy! Cô phải trốn, bởi thà chết đói chết rét bên ngoài chứ cô nhất định không chịu làm những việc hổ thẹn với bản
thân. Nghĩ vậy, bước chân vô thức càng nhanh hơn, chẳng bao lâu cô đã ra khỏi khu nhà có những con người tàn độc kia. Lúc này, cô bắt đầu hoang
mang không biết nên đi đâu, nhưng cũng chẳng dám dừng lại, sợ rằng một
khi để bà cô mất nhân tính ấy bắt được, bà ta sẽ đẩy cô vào cuộc sống bi thảm khổ đau không lối thoát.
Chạy mau, chạy mau, tuyệt đối không được dừng
lại, dừng lại là chết! Không ngừng lẩm nhẩm câu nói đó, Nghiêm Ngôn chạy thục mạng về phía Tây. Trời đã chập tối, vầng mặt trời đỏ rực nhuộm
ráng mây thành sắc hồng rực rỡ. Thế nhưng, cảnh đẹp ấy chẳng có giá trị
thưởng thức nào đối với Nghiêm Ngôn đang bụng đói cồn cào. Chạy suốt
quãng đường dài, giờ dạ dày cô đã bắt đầu biểu tình. Lúc này, cô cũng
không biết mình đang ở đâu. Nghiêm Ngôn lục tìm trong các túi quần túi
áo, may sao vì muốn lừa cháu gái, hôm nay bà cô đã ấn vào túi cô hai
trăm tệ, số tiền đó giờ đã phát huy tác dụng.
Nghiêm Ngôn lấy tiền ra, ghé vào sạp hàng ven
đường mua cái bánh bao rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh đó ăn ngấu
nghiến. Ăn hết mới chợt nhớ đến con chuột của mình hôm nay vẫn chưa có
gì vào bụng, cô liền nhìn nó cười vẻ hối lỗi, lại mua thêm chiếc nữa,
sau đó xách lồng chầm chậm rời đi.
“Cô gì ơi, dừng lại đã”, từ phía sau bỗng vọng đến giọng nam xa lạ.
“Có việc gì vậy?”, Nghiêm Ngôn quay lại cảnh giác nhìn người con trai trước mặt.
“Cô đừng sợ, tôi không phải người xấu”, chàng
trai cười hiền lành, đôi mắt chăm chăm nhìn con chuột bạch trong lồng:
“Tôi muốn mua con chuột này, cô xem…”.
“Tôi không bán!”, Nghiêm Ngôn tiếp tục bước đi.
“Tôi sẽ mua nó với giá hai trăm tệ, cô cân nhắc
xem.” Chàng trai gọi với sau lưng, thấy cô không có phản ứng gì bèn tiếp tục tăng giá: “Ba trăm nhé, ba trăm rưỡi cũng được, cô xem thế nào!”.
“…” Nghiêm Ngôn chợt dừng lại, nhìn con chuột
trong lồng vẻ hơi dao động. Hồi lâu sau cô cúi xuống, lấy con chuột ra
đặt vào lòng bàn tay, ngắm nghía con vật nhỏ bé đang ngọ nguậy, đôi mắt
đỏ dần lên: “Đa Đa, đừng trách chị nhé! Chị không có cách nào khác, giờ
chị chẳng còn nhà, thậm chí nơi ở cũng không nốt, em đi với chị rồi cũng chết đói thôi. Bây giờ có người muốn nhận nuôi em, em đi với người ta
sẽ tốt hơn đi với chị nhiều. Xin lỗi nhé Đa Đa!”. Nói rồi cô bỏ lại con
chuột vào lồng, sau đó đứng dậy, đưa chiếc lồng cho chàng trai: “Xin anh đối tốt với nó một chút, đừng ngược đãi nó!”.
“Cô yên tâm, Thính Khiếu Cư chúng tôi trước giờ đều dùng loại bánh ngọt nhất để nuôi chuột, bất kể là đực hay cái.”
“Vậy là tốt.” Nghiêm Ngôn nhận tiền, gương mặt
đẫm nước mắt nhìn con vật cưng gắn bó với mình bao năm từ từ rời khỏi
tay, rồi dần khuất trong bóng tối mịt mùng.
Vậy là, cô đã làm trái lương tâm, đã bán đi người bạn duy nhất bao năm của mình. Cứ ngỡ từ đây sẽ không bao giờ gặp lại
nó nữa, thế nhưng cô không ngờ rằng hôm đó mới chính là ngày bắt đầu cơn ác mộng.
2 Vụ án ly kỳ
Một cô gái trẻ đẹp mới tới giúp việc trong ngôi
biệt thự của gia đình họ Hàn. Điểm khác biệt của người con gái ấy là cô
vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng không hề thích ăn mặc, trang điểm như
những cô gái trẻ cùng tuổi khác. Cô thường mặc chiếc áo sơ mi đơn giản
mà sạch sẽ cùng quần jean đã giặt nhiều đến bạc phếch, đôi khi cũng thấy cả cái váy dài màu hồng phấn hơi bạc màu, đó là toàn bộ đồ đạc của cô.
Nhưng dù khoác trên người những thứ đồ lỗi thời cũ kỹ đó, thì với khuôn
mặt xinh đẹp như được tạc nên từ đôi tay nghệ sĩ tài hoa, cô vẫn khiến
người xung quanh cảm nhận được một khí chất cao quý tự nhiên, gợi cho họ cảm giác như đang đứng trước cô công chúa hoàng tộc hết thời.
Chính cảm giác ấy đã xuất hiện với Cổ Liên vào
lần đầu tiên cô bé nhìn thấy người giúp việc kia. Sau khi bị Địa Tạng
Vương phong ấn ký ức ở thôn Long Sơn, Cổ Liên trở về với vẻ đáng yêu
ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé không còn nhớ gì về toàn bộ sự việc dị
thường xảy ra ở miền sơn cước ấy nữa, chỉ mơ hồ biết rằng mình đã chơi
rất vui. Đối với việc này, Phương Tĩnh Hương cũng chẳng thấy có gì lạ.
Trí nhớ củ