
ôi xem qua rồi, không vấn đề gì. Ăn xong chúng ta sẽ ký!” Người phụ nữ hưng phấn vỗ lên bàn.
“Được! Xong nay! Hợp tác với bà chủ Trần thật
thoải mái!” Vừa lúc đó người phục vụ đem tới một đĩa chuột con đặt lên
bàn, “Nào, nào, nào! Mời bà chủ Trần khai mạc!”.
“Được rồi!”, người phụ nữ không ngần ngại cầm đũa đưa về phía con chuột đỏ hỏn đang run rẩy trong đĩa: “Ưm… thật ngon!
Vừa tươi vừa mềm, khẩu vị tuyệt hảo…”.
“Mẹ!” Mọi người đang ăn hăng hái, bỗng bé gái bên cạnh vội vàng kéo áo mẹ, chỉ con chuột cuối cùng trên đĩa: “Mọi người
đừng ăn nó được không ạ? Nó đáng yêu quá, con muốn đem nó về nuôi”.
“Ha ha ha… Bà chủ Trần, con gái bà thật tốt bụng, sau này sẽ gặp thiện báo đó.” Người đàn ông trung niên họ Vương gói con chuột còn lại vào chiếc khăn giấy đưa cho cô bé.
“Thật dễ thương…” Cô bé thích thú, vuốt ve con chuột mới sinh nằm gọn trong khăn giấy…
1 Nàng công chúa mất lâu đài
Những nàng công chúa mất lâu đài trong các câu
truyện cổ tích sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là nàng sẽ phải lưu lạc trên đường
phố chịu đủ mọi khổ cực, nhưng cuối cùng nàng sẽ gặp được một chàng
hoàng tử yêu nàng thực lòng. Chàng sẽ cưỡi bạch mã cao lớn đến cứu nàng
khỏi bể khổ… Những câu truyện cổ tích mới đẹp làm sao! Tuy nhiên, cổ
tích vẫn mãi là cổ tích mà thôi, nó vĩnh viễn chẳng bao giờ thành hiện
thực. Chỉ sau khi chiếc gương giấc mơ kia vỡ vụn, người ta mới thật sự
nhìn rõ thế giời này vốn tàn nhẫn đến mức nào.
Vốn là con gái duy nhất của Trần Yên Mỹ - thương
gia giàu có ở Hồng Kông, Nghiêm Ngôn giống như cô công chúa bé bỏng luôn được mọi người nâng niu trên tay. Thế giới của cô rất đỗi hạnh phúc và
hoàn mỹ. Tuy sống trong gia đình thiếu vắng bàn tay chăm sóc của người
cha, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu hụt thứ gì. Nghiêm Ngôn có một người mẹ hết mực yêu thương con, có cô và chú hiền từ dịu dàng, có cô
em họ nghịch ngợm đáng yêu và một người bạn trai tuấn tú phong độ, còn
có cả chú chuột bạch cô đã nuôi hơn mười năm nay nữa. Dường như mọi thứ
tốt đẹp trên thế gian đều hội tụ trên người cô, khiến cô cảm thấy mình
còn hạnh phúc hơn cả nàng công chúa trong các câu truyện cổ tích xa xưa.
Thế nhưng, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ mười
tám, cô gái sống trong nhung lụa từ nhỏ ấy đã hoàn toàn mất đi những thứ thuộc về mình.
Ngày đó, vì một vụ trộm mà Trần Yên Mỹ đã nợ đối
tác một khoản tiền rất lớn, cùng đường phải nhảy lầu tự tử, thậm chí
không hề để lại cho con gái một lời nào. Với áp lực quá lớn, Nghiêm Ngôn buộc phải đối mặt với bài toán khó làm thế nào để bồi thường món nợ lớn của mẹ. Cô bèn bán đi mọi tài sản mẹ để lại, bao gồm nhà cửa, xe cộ và
cả bộ đồ trang sức tuyền kim cương – món quà mà mẹ dành làm của hồi môn
cho mình sau này.
Từ hôm ấy, Nghiêm Ngôn thành kẻ tay trắng, bạn
trai cũng bỏ cô mà đi với lý do tính cách không hợp nhau. Hàng lệ lăn
dài trên khoé mắt nhưng cô vẫn cười điên dại, cay nghiệt phơi bày lời
giả dối của gã đàn ông kia, cái gì mà tính cách không hợp, chẳng phải vì bây giờ cô chẳng còn một xu dính túi sao? Quay người xé tan tấm ảnh của kẻ bạc tình, tung lên không trung từng mảnh lả tả, cô liền sải bước đi. Những bước chân thoải mái, vui vẻ, song không biết tự bao giờ nước mặt
đã thấm ướt vai áo người con gái bé nhỏ.
Không còn gia đình cũng chẳng còn nhà để về nữa,
Nghiêm Ngôn đành mang theo con chuột bạch đến ở tạm nhà họ hàng. Cô chú
trước kia hiền hậu là thế, giờ bỗng nhiên khác hẳn, ghẻ lạnh hắt hủi
cháu gái, coi cô như người giúp việc miễn phí, mặc sức đánh chửi. Đến cả cô em họ ngày xưa ngoan ngoãn khéo léo, giờ cũng mắng cô là đồ sao chổi xui xẻo.
Đối với cô bé lớn lên trong nhung lụa như Nghiêm
Ngôn, chuỗi ngày như vậy thật chẳng khác gì địa ngục nơi trần gian. Mỗi
ngày, cô làm việc từ sáng đến tối, mệt tới chẳng còn sức mà ăn cơm, lại
phải chú ý đến cảm xúc của bà cô, thấy sắc mặt bà ta sầm xuống thì cần
cẩn thận gấp đôi, tránh bị trút giận lên người. Chỉ khi mọi người chìm
vào giấc nồng, cô mới dám bò dậy vào bếp kiếm mẩu bánh mì khô cho chú
chuột bạch của mình. Cũng chỉ lúc đó, cô mới có thể tâm sự với người bạn duy nhất về tất cả những tủi hờn đau đớn của bản thân. Cô không biết
những ngày tháng thế này còn kéo dài bao lâu, càng không biết chàng
hoàng tử dành riêng cho mình bao giờ mới xuất hiện, bao giờ mới cưỡi
bạch mã đến cứu mình giống như trong truyện cổ tích…
Nghiêm Ngôn cứ chờ đợi như thế ngày này qua ngày
khác, cho đến hôm sinh nhật lần thứ mười chín của mình. Điều khiến cô
thấy kỳ lạ hơn cả chính là: Hôm ấy, cô chú vốn luôn khó chịu với cô đột
nhiên tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên. Họ không những không bắt cháu
gái làm việc mà còn mua quần áo đẹp cho cô, thậm chí hứa buổi tối sẽ tổ
chức tiệc sinh nhật cho cô ở nhà hàng lớn.
Mọi thức quá dị thường khiến Nghiêm Ngôn bỗng
gióng lên hồi chuông cảnh giác trong lòng. Nhân lúc đi vệ sinh, cô lén
lút nghe trộm đoạn hội thoại giữa cô mình và đứa em họ.
“Mẹ! Đầu mẹ có vấn đề hay sao mà tự nhiên lại đối tốt với con sao chổi ấy thế!” Giọng bực bội của đứa em họ vang lên,
mang theo n