
ng cái đuôi vươn tới lần lượt quấn gọn đầu và tứ chi của gã đàn ông:
“Ha ha… Cứ tự nhiên mà thưởng thức mùi vị được đuôi ta xé ra từng mảnh
nhé!”.
Trong chốc lát, chín cái đuôi đồng loạt kéo mạnh về năm hướng khác nhau, xé thân thể gã đàn ông tan thành từng mảnh nhỏ…
10 Tiêu diệt Hồ ly chín đuôi
Hàn Cốc Liên yêu vô cùng vẻ tĩnh lặng của màn
đêm. Đó là sở thích bẩm sinh của cô, bất kể luân hồi bao nhiêu kiếp,
trước sau vẫn không thay đổi. Bởi chỉ khi mọi âm thanh đều tắt, trí não
cô mới dễ dàng bước vào trạng thái thiền định. Mà chỉ trong trạng thái
này, cô mới có thể lý giải rõ ràng rành mạch những sự kiện khó giải
thích.
Ví như lúc này, Cổ Liên giữ mình lơ lửng giữa
không trung, đôi mắt lạnh lùng đánh giá kết giới đỏ tươi cao vút phía
xa, lòng tràn đầy hoài nghi. Bỗng nhiên, một thể khí màu đen từ trong
kết giới tuồn ra, mang theo hàng loạt những tiếng quỷ khóc ma tru, chầm
chậm nuốt gọn kết giới màu đỏ kia.
“Cung chủ, xem ra con hồ ly đã giết chết người vô tội. Hiện tại nó đang chịu báo ứng từ giao ước tự thân, lý trí hoàn
toàn biến mất.” Cổ Liên nhíu mày, quay người nhìn Hạo Đan bên cạnh:
“Nhưng có một điểm tiểu tiên không tài nào hiểu nổi. Tộc Hồ ly chín đuôi trước giờ vẫn bị nhốt trong vầng mây mơ hồ, được Nhị Lang Thần Dương
Tiễn - mãnh tướng số một của Thiên giới trông coi, con hồ ly này sao lại trốn ra ngoài được? Lẽ nào…”. Lời còn chưa nói xong, Cổ Liên bỗng sững
lại, vẻ mặt cau có.
“Ta cũng nghĩ đó là do kẻ đã ám hại cô đạo diễn,
rốt cuộc con hồ ly này cũng mang trên mình mảnh sứ phẫn nộ.” Tay Hạo Đan khẽ phất, ngay lập tức khôi phục lại hình dáng thần tiên: “Dường như
hắn hiểu rất rõ từng động tĩnh của chúng ta, ta phải thật cẩn thận mới
được”.
“Tỷ, mau nhìn kìa!” Lam Úy đột nhiên kêu lên thảng thốt, ngón tay run run chỉ về phía trước.
Đằng xa, thể khí màu đen lúc này đã hoàn toàn
chiếm trọn vị trí của lớp kết giới đỏ tươi khi nãy. Luồng khí vô cùng
lớn bất chợt biến đổi, con hồ ly một thân đen kịt đang đung đưa chín
chiếc đuôi to thô xuất hiện, từ từ chuyển về nguyên hình cao to của nó.
“Tỷ… tỷ tỷ, đây là Hồ ly chín đuôi ư?” Lam Úy siết chặt vạt áo Cổ Liên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi: “Sao nó lớn đến mức này?”.
“Hồ ly chín đuôi và hồ ly thường vốn chẳng có
nhiều khác biệt, chỉ là thêm tám cái đuôi nữa mà thôi. Nhưng nếu vi phạm giao ước mà giết người không được giết, bản thân giao ước sẽ trở thành
báo ứng phản đòn, khiến nó khổ sở vô cùng.” Hai tay Cổ Liên bắt chéo
trước ngực lẩm nhẩm niệm thần chú. Trên đỉnh đầu cô tức khắc hiện ra một đóa sen màu xanh lam. Ánh sáng xanh lóe lên, toàn bộ ngọn núi bị bao
phủ bởi lớp màng mỏng màu xanh lam nhạt.
“Cốc Liên, cô lại không nghe nhắc nhở của ta, làm phép bừa bãi nữa rồi!” Hạo Đan chán nản lắc đầu.
“Ha ha… Cung chủ không cần lo lắng, chỉ là tạo
một kết giới thôi, thân thể tiểu tiên vẫn chịu được.” Cổ Liên thầm thở
dài, Cung chủ Hạo Đan tự lúc nào lại trở nên tình cảm thế, trước đây
trên Thiên giới sao mình không phát hiện ra?
“Ừ, cô cứ ở đây giữ kết giới là được, những thứ
khác để ta lo.” Tay áo Hạo Đan khẽ phất, bảo kiếm loang loáng lao tới
phía con Hồ ly chín đuôi khổng lồ đen sì kia…
“Tỷ, con hồ ly này dữ quá.” Lam Úy nhìn con linh
thú đang quần thảo với Hạo Đan đằng trước, không nhịn nổi mà toát mồ hôi lạnh sợ thay cho vị cung chủ: “Tỷ nói xem, Hạo Đan cung chủ liệu có
thắng được không?”.
“Chắc chắn không vấn đề gì đâu. Nó đang phải chịu đau đớn vì phản đòn, đã hoàn toàn hóa điên. Có lẽ Cung chủ sẽ thắng,
chỉ là không dễ dàng thôi.” Tay phải Cổ Liên nắm lại, một dải lụa xanh
như mặt nước xuất hiện trong lòng bàn tay: “Úy Úy, muội cầm pháp khí của ta đến giúp Hạo Đan một tay, buộc chặt những cái đuôi của nó nhé!”.
“Vâng, thưa tỷ tỷ!” Lam Úy nhận lấy dải lụa, bay
vút lên lao về phía sau con hồ ly. Tay vừa quất xuống, dải lụa xanh lập
tức biến thành hàng nghìn sợi tơ dài mảnh, “vút” một tiếng trói chặt
chín chiếc đuôi màu đen kia vào với nhau.
“Oaaaa…” Tiếng trẻ con khóc vọng đến tận trời
cao. Cổ Liên nhanh chóng bịt chặt hai tai. Hạo Đan vội vàng chớp lấy cơ
hội chèm lìa toàn bộ đuôi con hồ ly. “Oaaaaaa…” Lại một tiếng khóc nữa,
Hồ ly chín đuôi ngã nhào xuống đất đau tới chết đi sống lại.
“Hào quang kiếm ảnh!” Hạo Đan tức khắc phóng cây
bảo kiếm trong tay về phía trước, chỉ thoáng chốc bảo kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, đâm thẳng vào tim con hồ ly.
“Oaaaa…” Tiếng khóc cuối cùng vang lên, thân thể Hồ ly chín đuôi rung lên chốc lát, rồi hoàn toàn bất động.
“Thành công rồi!” Lam Úy vui mừng vỗ tay.
Bóng trắng nháng lên, Hạo Đan hạ xuống đất, bước
tới cạnh con hồ ly, một tay rút lưỡi kiếm cắm trên ngực nó ra, định đâm
vào mắt nó. Đúng lúc đó, con linh thú tưởng chừng đã chết bất chợt mở
choàng mắt chồm dậy, ngoạm mạnh vào cổ tay anh, hàm răng cắn sâu vào da
thịt.
“Á!” Hạo Đan đau đớn nhíu chặt đôi mày, tay kia
nhanh chóng bắt quyết niệm chú, chiếu thẳng vào trán hồ ly, loáng cái đã đâm xuyên qua đầu nó.
“Cung chủ!” Cổ Liên từ trên không trung bay thẳng xuống, giữ chặt Hạo Đan đang quỳ