
ểu Liêu ngồi sau xe. Thì ra khi xe chỉ có một
mình nó thì cũng không còn náo nhiệt, vui vẻ. Khiến nó cảm thấy xe càng
rộng hơn. Mỗi ngày chỉ có một mình nó lặng lẽ ngồi sau xe thẩn thờ. Có
lẽ là không có gì để tán gẫu với chú Trương.
Chú Trương thì cũng hơn bốn mươi rồi, cũng không có cùng tư tưởng với nó để trò chuyện nhiều. Lần nào cũng là Tiểu Liêu tự nói, rồi tự chấm
dứt trong im lặng. Mỗi lần như thế nó rất nhớ đến những ngày trước đây
ba anh em cùng đi học.
Thiên Bắc học ở trường quân đội tại thành phố N, cuối tuần mới có thể về. Hơn nữa Thiên Bắc hình như lúc nào cũng bề bộn với bài vở, công
việc rất nhiều, có khi cuối tuần cũng không trở về, Dịch gia dường như
trống trải hơn bao giờ hết.
Buổi tối, lúc chat webcam với Bách Sanh, Tiểu Liêu ôm một bao khoai
tây chiên lớn ngồi ăn. Nhìn thấy bộ dạng ăn hàng của nó, hắn không kiềm
được nói “Tiểu Liêu, xem ra mỗi ngày em đều rất thoải mái …” Vẫn là ăn
ngon ngủ ngon.
Tiểu Liêu vừa nhai vừa quơ ngón trỏ qua trái rồi qua phải nói “Sai rồi, em đã đổi tên.”
“Đổi thành cái gì?” Bách Sanh hồ nghi nhìn nó.
“Là Dịch Vô Liêu! Bây giờ mỗi ngày đều rất nhàm chán.” Tiểu Liêu khịt khịt mũi, làm cái bộ lau nước mũi, “Bách Sanh, anh không bắt nạt em, em ngứa mình.”
Bây giờ Bách Sanh mới phát hiện Tiểu Liêu đã càng lúc càng lớn gan,
dám thản nhiên khiêu chiến với hắn “Dịch Tiểu Liêu, em thật là đang ngứa mình?” Bách Sanh nghiến răng.
Tiểu Liêu vênh mặt “Bách Sanh, không có ai để bắt nạt, quen không?”
“Em nghĩ là anh biến thái hay là cuồng ngược đãi?” Bách Sanh tức giận trừng mắt nhìn nó “Không phải ai anh cũng bắt nạt như thế đâu.”
Tiểu Liêu ngừng ăn, biểu hiện rất chân thật “Vậy, tiêu chuẩn được bắt nạt là gì?”
Bách Sanh sửng sốt, tiêu chuẩn? Bắt nạt mà cũng có tiêu chuẩn sao,
suy nghĩ cẩn thận. Mấy năm nay, trừ Tiểu Liêu ra quả thực hắn chẳng có
hứng thú đùa dai với ai. Miệng khẽ cong lên “Muốn biết sao?”
Tiểu Liêu gật đầu mạnh, đương nhiên muốn biết, nếu biết rồi thì sau
này nó sẽ sửa. Mà chuyện này cũng liên quan đến quá khứ 15 năm bị sỉ
nhục của nó. Nó thật sự rất rất muốn biết rốt cuộc nó đã phù hợp cái
tiêu chuẩn quái đản gì của Bách Sanh mà suốt tám năm nó cứ bị tên đại
thần này bắt nạt.
Bách Sanh cười nham hiểm “Tiểu chuẩn chính là …. Dịch Tiểu Liêu.”
“Hả?” Tiểu Liêu chớp mắt mấy cái.
Bách Sanh nhìn bộ dạng ngây ngô của nó, hiểu là nó đang bắt đầu rối
loạn, lập lại lần nữa “Tiêu chuẩn của anh chính là, người đó phải là ….
Dịch Tiểu Liêu.”
Tiểu Liêu bị nghẹn lại, nuốt ngụm nước bọt “Em đã là Dịch Vô Liêu rồi.”
Bách Sanh cười đến 2 vai rung lên “Ờ, vậy sao này tiêu chuẩn đổi thành Dịch Vô Liêu cũng hay lắm.”
Có vụ này sao, Dịch Tiểu Liêu muốn lật bàn “Bách Sanh, nói hai lời.”
Bách Sanh cảm thấy bản thân mình thật sứ tà ác, chỉ cần nhìn thấy
Tiểu Liêu tức lên thì hắn lại vô cùng vui sướng. Chẳng lẽ thật sự là sâu thẳm trong người hắn đúng là bị…biến thái. Hắn đằng hắng giọng “Tiểu
Liêu, em nhìn em kìa, em mặc cái gì đó?”
Tiểu Liêu cuối đầu nhìn áo ngủ của mình, có làm sao đâu? Đâu phải
Bách Sanh chưa từng nhìn thấy nó mặc như thế này, Tiểu Liêu kéo dây áo
lại “Bị làm sao?”
Hên là giờ này những người khác đã đi ra khỏi ký túc xá dạo chơi rồi, nếu mà còn ở đây thì tiêu hết, Bách Sanh nghiêm mặt nói “Mặc thêm áo
khoác vào.”
“Tại sao, nóng muốn chết.”
Nghe thấy hành lang bên ngoài có tiếng bước chân, Bách Sanh trừng mắt nhìn nó “Có nghe thấy không!”
Dịch Tiểu Liêu nhìn vào màn hình le lưỡi, ngụ ý như nó không mặc thì sao? Hắn bây giờ đâu thể đánh nó, cắn nó. Nếu ở trước mặt thì tôi còn nể anh, chứ ở xa lắc xa lơ, chẳng lẽ anh vì trừng trị tôi mà cố ý bay về sao. Tiểu Liêu nhân những ngày không có Bách Sanh ở đây mà khiêu khích hắn.
Bách Sanh trợn mắt hung dữ nhìn nó “Bạn cùng phòng anh về nhìn thấy thì còn ra gì nữa.”
Tiểu Liêu nghe thấy Bách Sanh nói vậy, nghĩ cũng có lý. Vì vậy, nó
giơ tay tháo cái kẹp sau đầu mình, làn tóc đen như thác nước theo vai
trắng ngần của nó chảy xuống, Bách Sanh nhìn động tác của nó, trong đầu
đột nhiên hiện lên lời bài hát rất cổ xưa: Xuyên qua mái tóc đen của nàng, chính là bàn tay ta.
Tóc của Tiểu Liêu … sờ lên… sẽ rất mềm? Bách Sanh chỉ là nghĩ thôi đã thấy não bộ như trống rỗng.
Kéo phần tóc dài của mình che bả vai, Tiểu Liêu nheo mắt cười “Che lại rồi.” nhìn vào camera hươ hươ tay “Bách Sanh!”
Bách Sanh phục hồi tinh thần, mặt hơi nóng mất tự nhiên “Tiểu Liêu, ngủ sớm một chút, anh nhớ ra anh còn có việc, tắt máy.”
Tiểu Liêu há hốc miệng không hiểu tại sao, chưa kịp đáp lại thì màn
hình đã tắt rồi. Tiểu Liêu ngậm miệng nhai khoai chiên. Bách Sanh thật
sự là càng ngày càng thần kinh. Nó đưa tay lắc lắc thấy gói khoai tay đã trống trơn, hướng ra phòng, rửa tay đi ngủ.
Tiểu Liêu thì vẫn như trước vô tâm thế, không hề nhận ra dấu hiệu gì
cả. Cho dù cuối tuần nào Bách Sanh cũng chat với nó, hai người tán gẫu
cũng không ít. Khi mà Thiên Bắc về nhà, Tiểu Liêu cứ quấn quít lấy Thiên Bắc, nói đủ thứ chuyện ở trường lớp, trách móc bài học khó, môn chạy
800 mét rất mệt.