
ới đi, vòng eo thế này thật thô. »
Bách Sanh vòng tay ôm nó từ phía sau, nhỏ giọng dụ dỗ « Không sao cả, anh không ghét bỏ em mà. »
« Em ghét bỏ. »
« …. »
« Em muốn sửa. »
« Sửa cái gì, bản thân đang mang thai, vòng eo thô thì có gì lạ. »
Bách Sanh giận tái mặt, Tiểu Liêu vì chuyện này mà náo loạn không dưới
10 lần rồi. Tại sao đến giai đoạn mấu chốt rồi mà vẫn còn như thế.
« Cả đời chỉ có 1 lần, còn làm hại người ta có thai khi đám cưới ! »
Tiểu Liêu căm giận trừng mắt nhìn Bách Sanh, sớm không làm muộn không
làm, chọn đúng thời điểm người ta mang thai 4 tháng. Người này đang muốn cái gì đây ?
« Anh khốn nạn. »
« Phải….. phải, anh khốn nạn. »
« Anh biến thái. »
« Phải, anh biến thái. »
« Anh cầm thú. »
« Được rồi, anh cầm thú. »
Dựa vào thành ý nhận sai của người nào đó, trong lòng Tiểu Liêu cân
bằng lại 1 chút, lại đỏ vành mắt suy tư, nhéo áo sơ mi Bách Sanh « Ông
xã, anh không khốn nạn. »
« ….. »
« Anh cũng không biến thái, không cầm thú. »
« …. » Phụ nữ có thai, quả thật là con mẹ nó hỉ nộ vô thường mà, Bách Sanh cắn răng, bồi cười nói « Bà xã, em thật tốt, anh biết là em nói
lẫy, anh không nhỏ mọn như thế, sẽ không tính toán với em. »
Tiểu Liêu hút hít cái mũi « Không phải, anh khốn nạn, biến thái, cầm
thú thì con sẽ thành cái gì. Đang dưỡng thai không thể cho bé nghe như
thế, bằng không bé sẽ biến thành tiểu khốn nạn, tiểu biến thái, tiểu cầm thú. »
« …. » Khóe miệng đang cười của Bách Sanh cứng đờ, nó nói như vậy hắn nghe không hiểu nha.
Thiên Bắc buồn cười đứng ở cửa phòng gõ mấy tiếng « Tôi nói, vợ chồng anh đều thiếu nét, ba đang hối thúc kìa. »
Bách Sanh nhanh chóng kéo Tiểu Liêu ra cửa, Thiên Bắc ho nhẹ 1 tiếng
« Tiểu Liêu, nếu có hối hận thì nói với anh, anh luôn luôn chờ em. »
« Thật chứ ? » mắt Tiểu Liêu sáng lên, quay lại nhìn Thiên Bắc.
Bách Sanh trầm mặt xuống « Câm miệng, Tiểu Liêu, dưỡng thai biết
chưa ? » Dám to gan cùng cục cưng của hắn muốn vượt tường, coi tối về
hắn làm sao xử trí nó.
Tiểu Liêu che miệng cười trộm, trịnh trọng dõng dạc tuyên bố « Vậy …. Buổi tối mặc đồng phục. »
« ….được. »
« Còn phải, còng tay. »
« … được. » Bách Sanh nhìn thấy Thiên Bắc cười như không cười, hận
đến nghiến răng nghiến lợi. Dịch Tiểu Liêu có chỗ nào đáng yêu chứ, có
chỗ nào ngây thơ chứ, quả thật chính là 1 tiểu sắc nữ bên trong 1 người
đàn bà đanh đá mà.
~~~ HOÀN CHÍNH TRUYỆN ~~~
Tôi tên là Dịch Mộ Tranh, năm nay 5 tuổi, học ở nhà trẻ Tiểu Ngưu Tân.
Tôi có một anh trai song sinh tên là Dịch Mộ Kỳ. Kỳ thật là anh ấy và
tôi rất giống nhau, có một cái biệt danh đặc biệt ngộ. Tất cả đều do mẹ
chúng tôi Dịch Tiểu Liêu ban cho. Ca ca đương nhiên không thích cái tên
Trà Xanh, cho nên ở nhà trẻ anh ấy không thích tôi gọi anh ấy như vậy.
Biệt danh của tôi, miễn cưỡng có thể chấp nhận, một đứa con gái tên là Quả Cam, thật ra thì cũng ngộ nghĩnh lắm.
So với em bé còn trong bụng mẹ, tuy vẫn chưa biết là em gái hay là em trai nhưng Tiểu Liêu nhất quyết đặt nó tên là Đậu Nành.
Ba ba nghe được thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tôi cũng không thích
tên này. Cho dù là em trai hay em gái. Khi dẫn đi giới thiệu với các bạn nhỏ khác – Đây là Đậu Nành. Haizz thật sự là …. thật sự là …. không
bình thường tí nào. Cục cưng nè, Bảo Bối nè, không phải dễ nghe hơn sao?
Thôi được rồi, tôi biết là đầu óc má mi tôi có cấu tạo khác thường, nhưng mà chỉ thấy ngộ là tại sao ba ba lại thương má mi như vậy. Bất luận là
Tiểu Liêu có dằn vặt dày vò, động kinh đến cỡ nào, thì mặt ba ba vẫn có
thể không biến sắc, hết sức trấn định giải quyết vấn đề. Tôi thật sự
phục ba ba, trừ bỏ ba ba chắc không còn ai chịu nổi Tiểu Liêu nữa đâu.
Thử hỏi có mấy người phụ nữ khi mang thai, còn tiếp xúc những thứ gây phóng xạ cao như máy tính, ngồi chơi mạt chược, đánh đến quên ăn luôn? Tiểu
Liêu quả thật là rất thần kỳ, rõ ràng có nhiều khi cực kỳ ngốc. Nhưng
đặc biệt vẫn luôn nắm được điểm yếu của ba ba. Mỗi lần ba tôi phát hiện
má mi lên mạng tìm bạn đánh bài, còn chưa kịp bùng nổ thì lập tức bị
Tiểu Liêu trấn áp. Còn về phần làm sao trấn áp thì tôi không biết. Chỉ
có một lần vô tình nghe được má mi nói cái gì ăn kẹo que gì đó?
Tiểu Liêu và Bách Sanh cũng quá tráo trở, có món ngon như vậy lại gạt tôi
với Trà Xanh, cư nhiên lại trốn trong phòng tự ăn. Trên đời này nào có
cha mẹ như thế chứ?
Hình như gần đây Trà Xanh có chuyện không
vui, bất luận là tôi chọc ghẹo anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng như
thế không cười không nói. Tôi nghĩ không ra có chuyện gì lại khiến anh
ấy không vui như thế. Ở nhà ông bà nội rất thương chúng tôi, ông ngoại
bà ngoại cũng cưng anh ấy cưng đến tôi cũng cảm thấy ghen tỵ luôn. Như
vậy thì có chuyện gì lại khiến anh ấy không vui chứ?
Trà Xanh
học ở lớp 1, tôi học ở lớp 3. Vào giờ cơm trưa tôi lén thầy đi đến lớp
tìm anh ấy. Muốn coi coi Trà Xanh có ngoan ngoãn ăn cơm không, vì anh ấy đặc biệt rất kén ăn, luôn không ăn rất ít. Nhón chân đứng bên cửa sổ,
tôi không tìm thấy Trà Xanh. Kỳ quái, chẳng phải đang là giờ cơm trưa
sao? Anh ấy có thể đi đâ