
tức nhớ tối nụ hôn đêm hôm qua…..
Hắn không biết
nàng lại dễ thẹn thùng như vậy, hôm qua hôn gáy nàng có một chút, nàng
liền thẹn thùng, cả đêm không dám nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy chính mình như là một tên đại sắc lang, nếu ngày nào đó hắn thật sự làm gì
nàng, nàng chẳng phải là vẫn muốn trốn ở trong chăn không dám gặp
người.thật là một cô nàng ngốc nghếch.
Không nghe thấy tiếng
bước chân, Bạc Khả Di hồ nghi quay đầu, phát hiện hắn vẫn đang đứng tại
chỗ, thân thiết hỏi “Làm sao vậy? Anh không đói sao?”
Hắn chẫm rãi đi về phía nàng “Hôm nay thời tiết đẹp thât”.
“Đúng vậy, ánh mắt trời rất ấm, rất thích hợp đi ra ngoài ngắm cảnh”.
Đột nhiên , trong đầu hiện lên ý tưởng, Thiệu Chi Ung hướng nàng vươn
tay “Còn chờ gì nữa, nhanh đi thay quần áo, chúng ta lập tức xuất phát”.
“Gì cơ?”
“Đừng ngạc nhiên, đi nhanh a”.
Cho tới khi ngồi trên xe, Bạc Khả Di vẫn không hiểu “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đợi rồi sẽ biết, em yên tâm, anh cam đoan không phải lò sát sinh”.
Lò sát sinh, tên xấu xa này, lại trêu trọc nàng. “Ngày nào đó thừa dịp anh không chú ý, em nhất định cho thuốc xổ vào bữa sáng của anh”. Nàng
giả bộ hung ác cảnh cáo.
Hắn không nhíu mày, hoàn toàn không sợ hãi, Bạc Khả Di nhìn bộ dạng này của hắn lại càng buồn bực, liếc trắng
mắt, đơn giản nhìn về phía cửa sổ, không thèm để ý tới hắn nữa.
Thiệu Chi Ung lái xe, đi theo hướng phía Nam của đường cao tốc, tiến vào một vùng càng ngày càng ít dân cư, đã vậy xe càng ngày càng ít, Khả Vân càng ngày càng không biết mình đang đi đến vùng nào, tóm lại là nàng bị mất phương hướng trầm trọng.
Trước mắt nàng hàng cây ăn trái
xum xuê xanh biếc cảnh trí, không thể tin nổi nhìn về phía Thiệu Chi Ung — là phiên gia*, hàng chục hàng ngày cây phiên gia*!
Thiệu Chi Ung cảm nhận được ánh mắt của nàng, đã có thể tưởng tượng được biểu
tình của nàng có biến động, hắn vui vẻ cười cười khóe miệng. Đem xe đậu
xong xuôi xong, bước xuống xe, tiếp theo mở cửa xe cho nàng “Chúng ta đi tới nơi này xem người ta thu hoạch phiên gia một chút đi!”
Hắn vươn tay ra, nàng mang vẻ mặt mật ngọt tươi cười, ngoan ngoãn đem tay nhỏ bé đặt vào bàn tay ấm nóng của hắn.
Nguyên lai cảm giác thu hoạch trái cây thật sự thích thú, nhìn hai rổ
đầy ắp trái phiên gia, Bạc Khả Di không còn vẻ lo lắng như lúc nãy ở
trên xe, vui vẻ cười tít mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt
nhỏ nhắn trong sáng đang tươi cười của nàng. Gió nhẹ thổi bay mái tóc
đen mềm mại, thân ảnh nhanh nhẹn như vậy xinh đẹp động lòng người.
Thiệu Chi Ung chưa bao giờ nghĩ một khi mỹ nhân cười có thể làm cho tứ chi người khác nhũn ra, hắn nhịn không được nheo lại hai mắt, chỉ vì có thể rõ ràng hơn bắt giữ nụ cười của nàng.
Lồng ngực Thiệu Chi
Ung kích động không thôi, đây là hắn lần đầu tiên như thế hy vọng thật
mãnh liệt sẽ đem hạnh phúc đến cho một người, mà người ấy chính là nàng — Bạc Khả Vân.
“Thiệu Chi Ung, anh mau đến xem, nơi này còn có thiệt nhiều a!”
Nghe thấy tiếng của nàng gọi, Thiệu Chi Ung chầm chậm tiến đến trước
mặt nàng, cơ hồ là cũng không khỏi luyến tiếc nụ hôn tối hôm qua. Hắn
liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.
Nàng nhất thời cả người cứng
ngắc, đôi mắt đẹp mở to, tim đập như nổi trống, như có vật làm nghẹn nơi cổ họng, làm cho nàng không thể hô hấp. Hơn nữa khi hắn đem đầu lưỡi
lão luyện tiến vào trong miệng nàng, mãnh liệt như sóng to làm cho nàng
cảm thấy thật choáng váng, toàn thân như mềm mại vô lực, nguyên cả rổ
trái cây trong tay đều rớt xuống dươi đất, phiên gia* đỏ tươi thi nhau
lăn xuống……
Nàng muốn đẩy ra hắn, nhưng lại bị tình cảm chia phối hết lý trí.
Kia trong nháy mắt, thế giới giống nhau dừng lại, chỉ còn lại có hai tâm hồn đang đắm chìm trong ái tình…..
Nàng mê loạn đến mức không biết được khi nào nụ hôn kia bắt đầu hay
chấm dứt. Làm ánh mắt tòan ngập tràn thân ảnh của hắn mãi đến khi thấy
hắn cười cười, tĩnh định ngóng nhìn nàng.
Đột nhiên nàng cảm
giác được bên hông căng thẳng, tiếp theo liền lảo đảo ngã vào trong lòng hắn, yếu đuối tựa vào trước ngực hắn, nhẹ nhàng hô hấp, tất cả hơi thở
đều là ngập tràn mùi của hắn.
Làm nàng nhắm mắt lại, nàng rõ
ràng nghe được ngực vỡ ra thanh âm, chờ nàng ý thức được cái gì, hắn đã
nghênh ngang ôm chặt lấy nàng, nàng giơ lên hai tay, học hỏi ở hắn mà ôm chặt thắt lưng của đối phương.
Cảm nhận được nàng đáp lại, hắn phút chốc buộc chặt cánh tay, dùng lực khiến nàng cơ hồ muốn hét vì đau.
Nàng hai mắt nóng lên, nhịn không được muốn khóc, không phải bởi vì đau, mà là trong lòng kia nói không nên lời lo lắng……
“Nếu anh nói anh yêu em, em có thể hay không cảm thấy rất buồn nôn?”
Nàng lắc đầu, bởi vì…… “Em cũng yêu anh.”
Thiệu Chi Ung nở nụ cười, tay đang ôm lấy mặt nàng, lại một lần nữa vong tình hôn nàng……
Nàng đầu hàng, đối Thiệu Chi Ung thật sự đầu hàng.
Nàng không muốn đem hắn trở thành anh rể, mà là muốn đem hắn trở thành nam nhân của chính mình, bởi vì hắn cũng yêu nàng, không phải sao?
Gì, phải đi dự tiệc tối?!
Nhận được điện thoại từ
thư ký của Thiệu Chi Ung, Bạ