Polly po-cket
Lấy Nhầm Vợ

Lấy Nhầm Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321851

Bình chọn: 8.00/10/185 lượt.

ủa anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”

“Chẳng nhẽ không thể chờ em ăn xong rồi hãy bắt em?”. Nàng cười tủm tỉm nói.

“Ăn thôi, ăn thôi, Mỹ Phương nói nhà hàng này ngon đích thực không sai, anh ăn thử đi”.

Không lay chuyển được nàng, Thiệu Chi Ung cầm lấy đôi đũa, gắp một chút ổi đậu tử đưa vào miệng.

“Thế nào, cũng không tệ lắm chứ?”

Lạnh lùng liếc nàng một cái “không tệ” .Được rồi, được rồi, coi như có thể.

“Anh ăn nhiều một chút, thích món nào anh nói lại cho em biết, về sau ở nhà em sẽ tập làm cho anh ăn.”

“Còn chi phiếu, trước đáp ứng rồi thực hiện mở lại đi!”. Nàng lừa gạt hắn

Ngay từ đầu nàng rất sợ hắn, cảm thấy hắn rất nghiêm túc lại lạnh lùng như băng, nhưng từ khi ở chung với hắn, nàng phát hiện ra ở hắn có rất

nhiều điểm tốt.

Xuất thân từ gia đình danh giá, có cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại thiếu gia nhưng khi nhìn thấy hắn cầm cờ xí trong buổi từ thiện hôm nay, nhìn hắn giống như một tên ngốc, có thẻ

thấy hắn là một người cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Nhìn những biểu hiện đó của hắn, nàng đối vói hắn cũng có nhiều thay đổi “Nếm thử món cà tím này đi”. Nàng găp một khối bỏ vào bát của hắn.

“Anh ghét ăn cà tím”. Thiệu Chi Ung không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.

“Được thôi , vậy em ăn một mình”. Nàng cũng không miễn cưỡng hắn, một mình ăn hết.

Không lâu sau, món mì thịt băm cải bẹ được mang tới, nàng cũng không

chút ngại ngùng ăn tiếp. Thiệu Chi Ung nhìn nàng ăn, không khỏi nghi

hoặc Bạc Khả Vân trước và giờ hoàn toàn không phải một người. “Anh vẫn

nghĩ em vốn chỉ thích món ăn của Pháp?”

Món ăn Pháp? Nàng đói chết đi, nàng một chút cũng không có thích ăn món Pháp, ăn xong không cảm thấy no.

“Làm sao có thể? Em ghét nhất là ăn đồ ăn của Pháp, em thà tìm một quán ăn nhỏ mà ăn mỳ còn thấy thoải mái hơn.”

Nghe vậy, Thiệu Chi Ung buồn bực nhìn nàng một cái, biểu tình của nàng không giống như thuận miệng nói ra, nều không thích, vì sao trước đây

cùng hắn dùng cơm, đều chọn ăn ở nhà hàng Pháp?

“Làm sao vậy, sao không ăn?”. Nàng không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình chằm chằm.

Thiệu Chi Ung nói không nên lời, rốt cuộc là có vấn đề gì, căn bản

nghĩ đến Bạc Khả Vân có 2 loại tính cách như vậy, nên sẽ không lấy nhầm

vợ chứ?

Làm sao có thể có giả thiết vớ vẩn như vậy, hắn cười

cười đánh trống lảng. Hắn lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực, đồ ăn

đã dọn đến, nhưng là nhịn không được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng.

Nàng tựa như ăn rất ngon, xem đôi đũa của nàng động đậy không ngừng, đồ

ăn được đưa vào cái miệng nhỏ bé của nàng, cố gắng nhấm nuốt, bất quá

nàng ăn nhiều một chút cũng tốt, không sợ đi trên đường bị gió thổi đi.

Bộ dạng hiện tại của nàng, so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, tốt hơn nhiều, hắn suy nghĩ, không khỏi mỉm cười.

Bạc Khả Di vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn không có động đũa, chính

là đang xem xét nàng không chú ý hình tượng, ăn vói nhiều bộ dạng, mặt

nàng bỗng đỏ lên “Không cần nhìn em”.

Nàng vốn không phải là

yểu điệu thục nữ, nàng đã sớm biết, nhưng hắn có cần phải dùng ánh mát

đó nhìn chằm chằm nàng như vậy không? Giống như đang cười nhạo nàng chỉ

biết có ăn.

Thiệu Chi Ung nhìn biểu tình phong phú của nàng, hắn nhịn không được liền phì cười.

“Thiệu Chi Ung!”. Nàng buông đũa, hướng phía ngục hắn, thụi một cái.

“Rốt cuộc biết vì sao có người nói, nhìn người khác ăn là một loại

hưởng thụ, đừng giận, mau ăn”. Hắn vội vàng gắp thức ăn vào trong bát

của nàng, ôn nhu giục.

Nàng choáng váng, người này có phải ăn nhầm cái gì hay không, đột nhiên sao lại trở nên ôn nhu như vậy?

Bạc Khả Di không thể tin, liếc nhìn hắn một cái, ngươi xem ngươi xem,l ại ở đó phóng điện đi, cặp mắt kia lại phóng điện nha, đủ rồi nha.

“Em…..còn không muốn chờ anh bón em sao?”. Hắn trêu chọc

“Không cần”. Nàng một lần nứa lại cầm đũa lên ăn tiếp.

Nàng cố ý không để ý tới hắn, nhưng nàng vẫn cảm giác được hắn vẫn

đang nhìn nàng, nàng cảm tưởng như mình sắp bị cặp mắt đó hòa tan…….

Thật vất vả mới ăn xong, rời khỏi nhà hàng nhỏ, nàng cước bộ vội vàng, đi trước hắn, mặc kệ cho hắn gọi thế nào, nàng cũng không quay đầu lại.

“Khả Vân, Khả Vân”.

Hắn càng gọi, nàng lại càng đi nhanh, càng chạy càng nhanh, đột nhiên

một đôi cánh tay phía sau vòng qua ôm sát nàng, nàng sợ tới mức thất

thanh hô to “A”.

Đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người nàng kề

sát hắn, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở quen thuộc, hắn gắt gao đem nàng

ôm sát vào lòng mình, không thể động đậy.

“Thiệu Chi Ung…..”. Nàng suy yếu kêu.

Hắn không lên tiếng trả lời, vẫn như cũ, gắt gao ôm nàng, một lát sau

nàng cảm giác được hắn đang từ từ kề sát vào nàng, nàng cảm thấy không

khí bỗng trở nên ngột ngạt, cả người nàng mẫn cảm không thôi, ngay sau

đó, nàng cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn đang lướt sau gáy nàng.

Thình lình xảy ra hành động thân mật như vậy, làm cho nàng không tự

giác được, toàn thân run run, trong lúc nhất thời không biết nên phản

úng thế nào,nàng chỉ biết nắm chặt hai tay lại.

“Em đang run?”.Tiếng hắn khàn khà