
tỷ tỷ biết, ngươi muốn cái như thế nào?”
“Khủng long, ta muốn khủng
long, dì à, ta muốn một tiểu khủng long”. Đứa bé chỉ vào con khủng long
nhỏ được bày trên quầy hàng.
Bạc Khả Di lắc đầu : “Là tỷ tỷ mới đúng, ngoan , kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta liền ôm ngươi đi lấy tiểu khủng long.”
Nhưng nàng rõ ràng là dì nha,đứa bé nhìn mẹ để tìm sự cứu trợ,chần chừ cả buổi mới kêu một tiếng “tỷ tỷ.”
“Oa,rất ngoan,đến đây tỷ tỷ ôm ngươi đi lấy khủng long.”
Bạc Khả Di một tay ôm lấy đứa bé,làm cho hắn có thể thuận lợi lấy được tiểu khủng long,đứa bé cười khanh khách,vui vẻ vô cùng, nhìn thất đứa
bé cười ,nàng không nhị được trên miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn,rồi sau đó thật cẩm thân buông đứa bé ra.
“Tiểu thư, cái này bao nhiêu tiền?”. Mẹ của đứa bé hỏi.
“Một trăm năm mươi tệ.”
Mẹ đứa bé mở ví ra,đưa tiền cho Bạc Khả Di.
“Cám ơn, bé con, ngươi thích tiểu khủng long như vậy thì nhớ phải trân trọng nó nha!”. Nàng vẫy tay chào tạm biệt, dõi theo mẹ con họ đang dời đi.
“Khả Vân, ngươi có vẻ rất thích trẻ con nha!”. Giám đốc trung tâm Mỹ Phương nói.
“Thật vậy chăng? Ta đây lại tìm được một khách hàng tiềm năng”.
“Lần này thật sự cám ơn ngươi, chẳng những kiếm ra tiền, lại còn giúp chúng ta bán hàng nữa.”
“Chuyện này rất có ý nghĩa a, có gì có thể tốt hơn việc giúp đỡ được
người khác đâu, ta chỉ giúp được một chút thôi,may mắn không bị mọi
người chê.”
“Làm việc cũng đã lâu, ngươi có vẻ mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, ta đi lấy cho ngươi ít nước.”
“Uhm, cám ơn ngươi.”
Bạc Khả Di ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng đầu tay vẫn không ngừng hoạt
động, vội vàng sửa sang lại quầy hàng, đột nhiên có người hướng phía
nàng tới gần.
“Vị tỷ tỷ này, ta muốn mua một chút đồ.”
Âm thanh trầm thấp của nam nhân đột ngột vang lên, Bạc Khả Di ngẩng đầu lên, nàng bất chợt há hốc mồm, giọng nói dễ nghe đó, cư nhiên, cư nhiên là…..Thiệu Chi Ung?!
“Anh, tại sao lại rảnh rỗi tới đây? Chẳng phải đang đi dùng cơm với khách hàng sao?”. Nàng kinh ngạc hỏi.
“Dùng cơm với khách xong rồi, nên muốn qua đây xem em một chút.” Kỳ thật là hắn muốn đến sớm nhìn nàng một chút.
“Có thuận lợi không?”
“Rất thuân lợi, còn những người khác đâu? Thành quả bán hàng từ thiện hôm nay như thế nào?”
“Còn kém một chút”. Nàng cười khẽ nói.
“Anh cũng muốn mua, có được không?”
“Anh thật sự muốn mua sao? Nhưng mấy thứ này đối với anh có chút ngây
thơ a.”. Tuy rằng nàng muốn bán hết chỗ hàng này nhanh một chút,nhưng
nàng lại hy vọng hắn thực sự thích mua, bằng không sẽ rất lãng phí.
“Anh gọi em một tiếng tỷ tỷ, em còn không tính bán cho anh sao?”. Hắn chế nhạo nói.
Bạc Khả Di vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, nàng xấu hổ xoay xoay thân mình.
“Em cũng thật là, tuổi nhỏ như vậy đã biết nói dối.”
“Em đương nhiên là tỷ tỷ,chính là….tỷ tỷ lớn tuổi một chút.”
“Thật đúng là hợp tình hợp lý. Thiệu Chi Ung lắc đầu thở dài.
Nàng cũng cười, dường như giống cô nương ngốc.
“Anh muốn đi sao? Nếu không có việc gì, có thể ở lại đây một chút
không?” Đôi mắt vô tâm của nàng hiện lên một chút ác niệm, khuôn mặt
giảo hoạt.
“Hiện tại thì không có việc gì, em hỏi cái này làm gì?”
Nàng vẻ mặt thần bí, đi lại chỗ quầy hàng, kéo tay hắn cùng với thùng
hàng. “Cái này là tặng cho anh, còn đây giúp em mang nhũng món đồ này đi quanh hội trường, coi như giúp em đẩy mạnh tiêu thụ.”
“Anh?”.Đường đường là một phó tổng, lại mang những thứ này đi quanh đây, có nhầm hay không?
“Đúng, rụt rè cái gì? Mau đi thôi, đây là làm việc thiện nha, bán được càng nhiều, càng có nhiều tiền để giúp đỡ các em nhỏ, đùng thẹn thùng,
tới khi về nhà, em nấu những mon ngon cho anh ăn, mau!”. Nàng dùng sức
đẩy hắn một phen.
Do không phòng bị, Thiệu Chi Ung
một phen lảo đảo, Bạc Khả Di càng vui vẻ “Nhanh lên một chút, bán hết
nhanh chúng ta có thể về nhà sớm một chút.”
“Bạc Khả Vân, em về nhà thử xem!”.Hắn tuy rằng ngoài miệng cảnh cáo, trong lòng lại hoàn toàn không có ý chống cự.
Bạc Khả Di ở phía sau nhìn hắn dời đi, cười vẫy tay chào, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của hắn, nàng vùa quay đầu lại, liền
thấy Mỹ Phương cầm nước khoáng, vẻ mặt đồng tình.
“Làm như vậy có được không?” Mỹ Phương hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, tới đây là để hỗ trợ, đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Nàng bĩu đôi môi bướng bỉnh nói
Bình thường ở nhà hắn là nhất, hiện tại thì nàng lại là lớn nhất, ha
ha, nàng thích, nàng cư nhiên có thể như vậy sai bảo Thiệu Chi Ung.
Buổi bán hàng từ thiện kết thúc một cách thuận lợi, Thiệu Chi Ung cùng với nàng trở về.
Ngồi trong tiệm cơm, Thiệu Chi Ung lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt nàng
rõ tàng mang theo ý cười. Nữ nhân này một chút chữ tín cũng không có,
nói làm canh bao cho hắn ăn, nói làm caramen cho hắn ăn, nói về nhà sẽ
nấu cơm ngon cho hắn ăn, kết quả là hiện tại cùng nàng ngồi trong một
cái nhà hàng nhỏ.
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon của anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon c