
vẫn còn chút do dự, ta lại tăng chút sức, tiếp tục
trêu chọc hắn, ánh mắt hắn lóe lên, rốt cuộc trước sự miệt mài công kích của ta, hắn đành tước vũ khí đầu hàng, bắt lấy đôi tay đang làm chuyện
xằng bậy của ta. “Nàng không ra khỏi phủ chứ?”
Ta gật gật đầu. “Hiện giờ ta trèo tường cũng chẳng có sức, ngoài cửa
thì có người canh, sao có thể dễ dàng ra khỏi phủ được, chàng nói có
phải không?”
Ta đánh ra con bài khổ nhục kế này, kết hợp với cặp mắt luôn luôn ra
vẻ không chút đếm xỉa gì cùng vẻ mặt ẩn chứa một chút phiền muộn của
mình, lập tức hắn chết trong nháy mắt, nhẹ nhàng ôm ta một lát. “Về sớm
một chút.”
Tim của lão gia ta… như được ngâm trong đường mật, lúc đi ra khỏi Kiều viên, bước chân ta tựa hồ có thể bay được.
Tình cảm dịu dàng của một con người sắt đá… thật là làm cho người ta khó mà hưởng hết.
Cho nên mới nói, trên đời này chỉ có hai loại nam nhân, một loại là
cuồng nhiệt ra mặt, một loại là cuồng nhiệt ngấm ngầm, tóm lại đều là
cuồng nhiệt, không có nam nhân nào không cuồng nhiệt, chỉ có nữ nhân
không khéo khai thác sự cuồng nhiệt của nam nhân mà thôi.
Mà hiện tại nam nhân ta đang muốn đi tìm tuyệt đối là loại cực phẩm trong số đó – cuồng nhiệt mà không hề che đậy.
Nói với Kiều Tứ ta sẽ không ra khỏi phủ cũng không phải là nói láo,
dù sao Đinh viên mà Mặc Duy đang ở, theo lý mà nói, cũng vẫn nằm trong
phạm vi Lý phủ.
Thất bại đến cực điểm a, không ngờ rằng cuối cùng ta cũng phải nhờ Mặc Duy giúp đỡ.
Lúc này, nếu đoán không lầm, tên cẩu tặc Mặc Duy chắc đang bắt chéo
hai chân, vừa bất kể thời tiết bốn mùa mà rung lắc cây quạt thật to vừa
tự đánh cờ ra vẻ phong nhã. Mấy loại chuyện như thế, nếu là sư phó ta
làm thì nhìn tự nhiên tự tại như lưu thủy hành vân, còn hắn làm thì…
Thôi, có việc nhờ người, ta cũng không nên chửi thầm hắn.
Đinh viên có hai cổng, cổng trước mở ra đường, cổng sau thông với Lý
phủ, lần trước bọn ta bẫy hắn là ở cổng trước, lần này ta muốn vào bằng
cổng sau.
Hai bàn tay ta lồng vào trong tay áo, ngửa đầu ước lượng bức tường,
giơ tay đẩy đẩy cánh cửa, lại một lần nữa cảm thấy chán nản vì mình trở
thành một người tàn phế. Nghĩ năm nào, lão gia ta vẫn còn là một con Hải Đông thanh, sau bất hạnh gặp phải năm tên oan gia bị biến thành chim
Hoàng Yến, sau nữa… biến thành bộ dạng hiện giờ như các ngươi đang nhìn
thấy, Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh bị thất bại, biến thành một con gà nướng…
Trong lòng ta buồn khổ, oán hận đá lên vách tường một cước – Giờ thì hay rồi, bị cả nội thương lẫn ngoại thương …
Kết quả là, ta ôm mũi chân nhảy nhót bên góc tường, tựa vai lên tường ngửa mặt than trời.
“tiểu Ngọc nhi…” Một thanh âm buồn rười rượi vang lên từ chóp tường,
ta giật thót mình, hầu như lập tức quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy là
ta giận tím mặt: “Ngươi tên cẩu…” lời nói vừa thốt ra đến đây liền như
cán bút bị hòn đá bắn trúng mà gãy ngang, ta lưu loát thay đổi thành một bộ mặt tươi tắn đầy nịnh hót. “Mặc sư bá, ngài bò cao như vậy, cẩn thận coi chừng té a…”
Có lẽ hắn bị ta trở mặt quá nhanh dọa, lảo đảo một cái, thiếu chút
nữa ngã xuống từ đầu tường. Bối rối sửa sang lại quần áo, lộ ra một nụ
cười tự cho là khuynh đảo chúng sinh.
“Tiểu Ngọc nhi, đã lâu không gặp, tới đây đấm bóp cho sư bá đi…” Mặc
Duy vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay gọi ta, giống như hắn đang gọi Đại
Bụi, Tiểu Bụi vậy.
Ta nhịn xuống cơn giận, mỉm cười với hắn. “Mặc sư bá, ngươi bò cao như vậy để làm gì a?”
Mặc Duy rụt tay lại, rút ra cây quạt cắm trên eo, xòe quạt ra phe
phẩy một cách phong lưu vô hạn, nheo lại cặp mắt đào hoa. “Bò trên đầu
tường đợi hồng hạnh a…”
Thì ra bộ dạng thảm hại lúc nãy của ta hoàn toàn bị hắn rình xem hết!
Ta ráng nhịn xuống cảm giác kích động muốn đánh cho hắn một trận,
không ngừng tự nhủ thầm – hiện giờ mình chỉ là một con gà nướng, không
còn là Hải Đông thanh nữa, đánh không lại hắn đâu.
Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Chương 31 – Đừng động thủ by khanhdoan “Mặc sư bá, ngươi không mở cửa cho ta vào à?”
“Ờ, ngươi đợi một chút.” Dường như đến lúc này Mặc Duy mới nghĩ đến
chuyện này, thu hồi cây quạt cắm trên eo, hai bàn tay vịn vào đầu tường
leo xuống, có lẽ là bên dưới có sẵn thang, ta thầm rủa hắn ngã một cái
cho đáng đời!
Ta và Mặc Duy chính là bát tự không hợp nhau, tử tế mà nói thì hắn
rất giống một ai đó, mười ngày nửa tháng không bị ta đập là toàn thân
không được tự nhiên, có lẽ nếu ta mở tiệm tẩm quất, hai người bọn họ
nhất định sẽ là khách quen.
Mặc Duy chậm rì rì bò từ trên tường bò xuống, thế nào cũng sẽ phủi
phủi lại y phục, sửa sang lại quần áo cho tề chỉnh, khẳng định bản thân
mình là hình người dạng cẩu rồi mới dám gặp người.
Ta chờ đến nỗi mất bình tĩnh, thò tay vỗ vỗ vào cánh cửa. “… Mặc sư
bá.” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lỡ mồm lỡ miệng gọi hắn là cẩu tặc.
“Ngươi mau chút đi a!”
Khó khăn lắm hắn mới mở được cửa, quả nhiên là một dáng điệu cầm thú áo mũ chỉnh tề.
Chậc chậc, thằng nhãi này, hơn nửa năm không gặp, trổ mã càng ngày
càn