The Soda Pop
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323380

Bình chọn: 10.00/10/338 lượt.

út luyến tiếc hắn, nếu như hắn cũng luyến tiếc ta…

“Lão gia.” Kiều Tứ lại một lần nữa không một tiếng động nào xuất hiện sau lưng ta.

“Tứ nhi a…” Ta ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn, Kiều Tứ phối hợp đến

ngồi bên cạnh ta. Đôi chân dài của hắn thòng xuống bậc thềm cạnh đôi

chân lùn của ta, ta nhìn mà bực thay cho hắn. “Tứ nhi, lão gia ta hỏi

chàng một chuyện này.” Ta kéo vai hắn lại, đầu kề sát đến trước mặt hắn, hầu như lời nói vừa ra khỏi miệng, vai hắn liền lập tức cứng đờ, đôi

mắt trong trẻo hắc bạch phân minh cảnh giác nhìn chằm chằm ta như lâm

đại địch.

“Hỏi cái gì?”

Ta bị hắn nhìn mà chột dạ, ho khan hai tiếng. “Khục khục… Tứ nhi, thả lỏng chút đi.” Ta vỗ vỗ vai hắn an ủi, vuốt vuốt sau lưng cho hắn thuận khí. Xem điệu bộ của hắn cứ như là ta sắp sửa cưỡng bức hắn vậy, thật

ra ta mới là người thuần khiết hơn trong chuyện đó a! Tuy lần đầu tiên

giữa ta và hắn, ta là người chỉ đạo cho xong việc, nhưng rõ ràng hắn mới là người chủ động trước…

Thật ngại quá, hiểu lầm, lạc đề, trở lại vấn đề chính. “Lão gia ta

nè, có một chuyện rất rất nhỏ thôi, không liên quan gì đến vấn đề nguyên tắc cả, muốn hỏi chàng một chút, ta nghĩ chàng yêu thương ta sâu đậm

thắm thiết như vậy, nhất định là không nhẫn tâm cự tuyệt ta, chàng sẽ

nói cho ta biết, có phải không!” Hai mắt ta tỏa sáng ngời ngời chăm chú

nhìn hắn.

Trước kia khi hắn còn chưa thâm nhập sâu, tìm hiểu rõ (nghĩa đen), có lẽ sẽ bị ánh mắt “chân thành” của ta lừa, cho rằng ta là một thiếu nữ

“thiện lương, khả ái, tốt đẹp, trong sáng” như hắn đã gặp thuở ban đầu.

(Tuy rằng những từ này không phải do chính miệng hắn nói ra, nhưng dựa

vào sự hiểu biết của ta đối với hắn, nhất định là hắn nghĩ về ta như

vậy, nhất định! ), đáng tiếc trải qua những ngày sống chung, hắn cũng

hiểu rõ sơ sơ con người của ta, cho nên hắn kiên định bất khuất không

chịu gật đầu.

“Nàng hỏi trước đi.”

Hỏi thì hỏi…

Chuyện này làm sao mở miệng đây?

Hỏi trực tiếp hắn, có phải ta và Yến Ngũ vẫn còn trong sạch không? Có tổn thương người quá hay không?

Tứ nhi nhà bọn ta a, cũng giống y như sư phó, là một người quá kín

đáo, cho dù có bị nội thương cũng ngấm ngầm chịu đựng không để ai biết,

mãi đến khi ngũ tạng lục phủ đều bị chấn động vỡ nát, hắn cũng sẽ vừa ho ra máu vừa cười, làm bộ như không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi. Đâu có

giống như Đào Nhị, Đường Tam hai người, ai đánh vào má trái của bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ đào mộ tổ tiên của người đó lên.

Cho nên khi ở bên Tứ nhi, ta phải cẩn thận vô cùng, chỉ sợ mình vô

tâm vô phế tổn thương hắn. Sáng nay thấy cặp gối gối đầu, khó tránh có

chút chua xót, năm người này, ai ta cũng không thể một lòng một dạ với

họ. Tuy có người mắng ta là giả vờ đau xót, “nước mắt cá sấu”, nhưng nói cho cùng vẫn rơi lệ.

Đau khổ lắm, xót xa lắm, nhưng nếu tự an ủi mà nói, nguyên nhân không phải là ta không tốt, mà là ta không đủ xấu…

“Quên đi, ta vẫn không hỏi thì tốt hơn.” Vỗ vỗ vai hắn, ta buồn bã thở dài, thu tay về tiếp tục nâng má đờ đẫn.

Bên này ta sa sút ý chí, chán nản tinh thần không hỏi, ngược lại bên kia hắn lại truy vấn. “Nàng muốn hỏi cái gì?”

Được lắm, giờ thì đổi thành hắn hỏi ta muốn hỏi cái gì.

Ta u oán liếc mắt nhìn hắn. “Ta, không, nói, với, chàng…”

Kiều Tứ đờ đẫn ra một chút, ánh mắt nhìn ta nhất thời có chút cổ

quái, vầng trán nhăn lại, có lẽ hiện giờ hắn còn khó nghĩ hơn cả ta.

Ta đứng dậy, phủi mông, cảm thấy người trong nhà nhiều, nhưng một

người để tâm sự cũng không có, nhất thời có chút chán nản. “Tứ nhi, lão

gia ta đi dạo một chút, chàng cứ ở trong vườn tập trung luyện chữ cho

tốt đi.”

Vừa bước được một bước, Kiều Tứ lập tức đi theo. “Nàng muốn đi đâu?”

“Chỉ tùy tiện đi tới đi lui thôi, cũng không biết chính xác là đi

đâu. Ngủ lâu như vậy, cũng nên giãn gân giãn cốt một chút, có phải hay

không?” Ta nhướng mắt nhìn hắn.

“Ta đi với nàng.” Hắn kiên quyết nói.

Ta cười hì hì ôm cánh tay của hắn. “Vậy bài tập mà sư phó bảo chàng làm thì xử lý thế nào?”

Trán hắn lại nhăn lại, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn nói: “Ta đi với nàng.”

Nhất thời, trong lòng ta ấm áp như có ánh nắng chiếu vào! Đột nhiên

nhảy đổng lên ôm lấy cổ Kiều Tứ hôn lên gò má hắn một cái thật mạnh,

chưa đã ghiền, rơi xuống đất lại bật lên, hôn một cái nữa!

Mới đầu Kiều Tứ còn ngẩn ra, sau lập tức phản ứng kịp thời đỡ lấy eo

ta làm ta chếch người đi một chút, mục tiêu liền từ gò má lệch đi,

chuyển thành trên môi. Khuôn mặt trắng nõn phơi nắng không đen của Kiều

Tứ công tử nhà ta trở nên đỏ đều, làn môi mấp máy, đôi mắt nhanh chóng

quét nhìn xung quanh, sau đó mới quay lại bình tĩnh nhìn ta.

Yên tâm đi, Phúc bá quét rác nhìn riết đã quen rồi, sẽ không cười trộm sau lưng chàng đâu.

Người cười trộm chỉ có ta, trán ta kề tại lồng ngực của hắn ra sức

chui tới chui lui, thấy người khác nghĩ ta làm chuyện không đàng hoàng,

cảm giác thật là vô cùng tuyệt diệu a! Ta cười hì hì nói: “Tứ nhi, ta

biết chàng quan tâm ta, nhưng ta chỉ đi dạo vòng vòng trong Lý phủ thôi, chàng có gì mà không yên tâm chứ?”

“Vậy…” Kiều Tứ