
một tiếng, thò tay nhéo nhéo lỗ mũi của ta, ta nhăn mày né tránh “Ta nói nghiêm túc đó!”
“Được, vậy ta hỏi nàng một vấn đề.” Yến Ngũ cười nhạt nhìn ta, sau đó bật thốt một câu kinh động lòng người.
“Nếu như năm người bọn ta rơi xuống nước cùng một lúc, nàng chỉ có thể cứu một người, nàng sẽ cứu ai?”
Đây mãi mãi là một đề tài muôn thuở, giữa thân nương và thê tử phải chọn ai, hiện giờ đổi thành năm vị thị lang nhà ta …
Ta như bị sét đánh, trong nháy mắt bị thiêu rụi, hóa đá, trong lòng
xoay chuyển một ngàn lẻ một đáp án, chọn một trong một ngàn lẻ một đáp
án, ngay lập tức sẽ có kết quả …
“Nàng trả lời không được.” Hắn không đợi ta trả lời, lập tức tự hỏi
tự đáp “Để ta trả lời giùm nàng, trong lòng nàng, mười năm làm bạn với
Thẩm Đông Ly tất nhiên là quan trọng nhất. Mà Nhị ca mạnh mẽ là người
khiến nàng lưu luyến nhất, đối với kẻ mạnh hơn, nam nhân có khuynh hướng khiêu chiến, còn nữ nhân có khuynh hướng thần phục. Người khác nghĩ
rằng nàng và Đường Tam thường tranh cãi rất phiền phức, thật ra đối với
nàng mà nói, không giống như Thẩm Đông Ly và Nhị ca có tâm tư thâm trầm, ngược lại, một người thẳng tính như hắn lại khiến nàng cảm thấy thoải
mái, không hề có áp lực nhất, ngay cả Kiều Vũ, dù hắn xem nàng là mạng
sống của bản thân mình, tình cảm của hắn đối với nàng mà nói, là một
loại gánh nặng không thể nào từ chối.”
“Còn ta.” Yến Ngũ ngừng một lát, cười cười tự giễu “Sức khỏe của nàng đã hồi phục rồi, kẻ làm đại phu này cũng nên đến lúc rút lui thôi.”
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, nửa buổi cũng nói không ra lời, trong lòng nặng trĩu, hô hấp có chút khó nhọc.
Hắn nói rất đúng về tình cảm giữa ta và bốn người kia, nhưng câu nói cuối cùng của hắn, ta không chấp nhận.
“Nếu nàng cảm thấy khó xử vì chỉ có thể cứu một người, vậy đổi lại
một chút cho dễ, nhất định phải bỏ rơi một người thì sao?” Tay Yến Ngũ
nhẹ nhàng vuốt tóc ta, thanh âm dịu dàng, hắn rất ít dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với ta “Nếu như nhất định phải bỏ rơi một người, đáp án không cần nói cũng biết.”
“Không…” Ta ấp úng muốn cãi lại “Chỉ là…”
“Thôi.” Hắn cắt ngang lời ta, vỗ vỗ đầu ta, mỉm cười nói: “Sau này ta sẽ không ép nàng uống thuốc, sẽ không cầm kim châm nàng nữa, nàng có
mừng không?”
Mừng? Ta mừng đến sắp khóc đây …
Sau này, không còn ai ép ta uống thuốc, không còn ai cầm kim châm ta, không còn ai nói những lời tổn thương ta, không còn ai hễ một chút là
đi mách Đào Nhị tội của ta, không còn ai ôm ta dỗ dành những lúc ta đau
đớn đến chết đi sống lại nữa…
“Sao mắt nàng lại đỏ như thế?” Đầu ngón tay Yến Ngũ chạm lên mi mắt
ta, khóe môi nhăn lại “Đừng trừng ta một cách oán hận như vậy.”
Ta xoay mặt đi, tránh khỏi ngón tay của hắn, căm tức nói: “Chàng đừng đánh trống lảng, nêu ra giả thiết vô nghĩa như vậy! Đang êm đang đẹp,
tại sao lại bắt ta bỏ rơi một người!”
“Nếu tự bản thân ta muốn đi thì sao?” Rốt cuộc hắn quăng ra một câu
thiêu ta thành tro bụi…”Lý Oánh Ngọc, làm người không thể quá tham lam…”
Ta nghe được tiếng vỡ vụn của trái tim mình.
“Chàng…” Ta run giọng hỏi “Chàng sẽ không thật sự bị ả yêu nữ đó mê hoặc chứ…”
Hắn cười nhạt nói: “Không có liên quan gì đến nàng ta, chỉ là ý nghĩ
của riêng ta mà thôi. Thật ra tình cảm giữa hai ta cũng chưa đến mức thề nguyền sống chết, nàng đối với ta sợ là ghét nhiều hơn yêu thích, ta
đối với nàng có lúc cũng cảm thấy phiền chán vô cùng. Không bao lâu nữa
ta muốn rời khỏi nơi này đến Mân Việt quốc, báo xong mối thù của Hoàng
Hoa cốc, sau này ta sẽ hành y tế thế, tiêu dao võ lâm, không muốn bị bó
buộc ở Lý phủ này nữa.” Hắn nói xong vuốt mái tóc dài của ta, rút cây
trâm ra cài lại cẩn thận “Mong nàng khỏe mạnh sống lâu, đời này hai ta
không cần phải gặp lại nhau nữa.”
Lòng bàn tay ta lạnh lẽo vô cùng, lý trí cho ta biết, lần này hắn nói thật, không phải nói giỡn…
Ta không biết ở Hoàng Hoa cốc đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết trong
lòng hắn trước giờ có một khúc mắc, không muốn chung bạn đời với người
khác, hơn nữa, người này lại là huynh đệ của hắn – Đào Thanh. Trước giờ
ta chỉ biết, gia đình này tuy tạm thời tạo thành, dù có mâu thuẫn gì
nhưng cuối cùng cũng sẽ được giải quyết, sẽ cùng nhau đoàn kết tập hợp
lại, không ngờ, Yến Ngũ lại rút lui sớm như vậy.
Mà ta lại tìm không ra được một lý do nào để giữ hắn lại. Cái hắn muốn, ta không thể cho hắn.
Sau cùng hắn nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười nói: “Đêm đã khuya rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hắn bỏ đi một lúc lâu, gió đêm ùa đến, ta rùng mình một cái, lúc này
mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi đến ngồi xuống trong đình tại hậu
hoa viên, chợt nghe có tiếng ngâm nga: “Như thử tinh thần như thử dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu?” (Tạm dịch: đêm như thế trăng sao như thế, vì ai đứng quạnh hiu trong gió)
Ta liếc mắt nhìn thấy, thầm nghĩ trong lòng: thật phóng đãng…
Ta hờ hững nâng mí mắt lên, Lưu Triệt xách theo bầu rượu đang đứng xa xa, nhìn ta mỉm cười.
Hễ khi nào ta không vui cũng đều gặp phải hắn, còn hễ đang vui mà gặp hắn thì tự nhiên mất vui. Kỳ lạ!
Vào lúc này ta không muốn g