
Thật buồn bực chính là, cọ cọ , anh liền bốc cháy. An Ninh phụ nữ có thai này đương nhiên không thể
giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý, Chúc Nhan người kiêu ngạo này lại
càng khinh thường với mình ra tay giải quyết, vẻ mặt chỉ có thể quyết
tuyệt nằm ở trên người An Ninh hít sâu. Bởi vì, An Ninh không có chê
cười anh. Chúc Nhan bị cười đến lúng túng, liền bắt được An Ninh hung
hăng hôn.
Có một lần hôn quá sâu, lúc hai người đi lầu chính ăn cơm Từ thục
nhã nhìn bọn họ cười gập cả thắt lưng. Hai người hai mặt nhìn nhau,
không biết chuyện gì khiến Từ Thư Nhã luôn luôn tĩnh táo kiềm chế cười
thành cái dạng này.
“Các con……Sao lại giắt lạp xưởng lên trên mặt?” Từ Thư Nhã cười đủ,
mới mở miệng nói chuyện, kết quả vừa nói, lại nhịn cười không được, làm
hai con trẻ tuổi đỏ cả mặt. Hai người cơm cũng không ăn, vội vã bới hai
cái trở về gian phòng của mình.
“Không được không được, huân y thảo của em vừa mới thu một quý.” Này nếu là đi ra ngoài chơi, chẳng phải là bị người khác trộm sạch sao?
“Vì nó phá vỡ cuộc vui sao? Anh dẫn em đi Hà Lan nhìn huân y thảo
thật sự như thế nào?” Chúc Nhan thấy An Ninh ngáp một cái, thì ôm cô
đứng dậy trở về phòng.
“…… Anh không nói tiếng nào ôm em như vậy, một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có.” An Ninh kinh hô ôm cổ Chúc Nhan.
“Không tin anh……” Hai tay Chúc Nhan cố ôm An Ninh chặc hơn một chút.
“Không phải không tin tưởng, chỉ là tâm tư chưa có chuẩn bị, rất dễ
dàng bị giật mình hù dọa. Anh đó, trước lúc làm việc nên vì người khác
suy nghĩ một chút, có đôi khi anh cho rằng là tốt, có lẽ người khác cũng không cho là tốt.” An Ninh nói xong còn hôn Chúc Nhan, đối với thế giới quan của Chúc Nhan sẽ tiến hành giáo dục lại, nhưng thật ra thì một
chuyện rất đơn giản. Nhiều khi chỉ cần cô nói, Chúc Nhan đều ở trong
lòng cải tiến một chút. Có một người yêu như vậy, An Ninh rất cảm thấy
mỹ mãn.
“Vậy lần sau anh nhắc em trước. Vậy cuối cùng chúng ta có đi Hà Lan
hay không?” Chúc Nhan đặt An Ninh ở trên giường sau đó mình cũng nằm
trên đó, kéo chăn qua đắp kín hai người. An Ninh không thích hệ thống
sưởi, nói là gian phòng rất khó chịu. Cô cũng không thích mùi vị máy
điều hòa, cho nên trong phòng ngủ bọn họ cũng không phải là quá ấm áp,
hơi có chút mát mẻ. Dùng lời của An Ninh mà nói, lúc này mới có cảm giác mùa đông. Hai người vùi vào ở dưới chăn lông thật dầy dán vào nhau thật chặc, Chúc Nhan đột nhiên cảm thấy mùa đông hình như cũng không chán
như vậy……
“Không muốn đi……” An Ninh ngáp lần nữa, giống như con mèo nhỏ đem
mặt vùi ở trước ngực Chúc Nhan chà chà. Mang thai sau rất hay mỏi mệt,
bây giờ quả thật cô không có tinh thần ra nước ngoài du ngoạn.
“Ngủ đi ngủ đi……” Chúc Nhan nhìn cái dạng này của An Ninh, cũng chỉ
im lặng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của cô dụ dỗ cô ngủ. An Ninh rất hưởng thụ vỗ nhẹ như vậy, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Hai người tỉnh lại lần nữa đã mặt trời lên cao, sau khi rửa mặt đến
lầu chính vấn an, ăn một bữa cơm dở dang, An Ninh sau khi trở về thì
trực tiếp vọt tới thư phòng mở máy vi tính.
Chúc Nhan rối rắm trong lòng, tại sao cô có thể đối với một trò chơi để ý như vậy? Ngay cả chồng mình cũng không quản không để ý……
An Ninh vừa trộm món ăn vừa hướng về bên cạnh Chúc Nhan giải thích cách chơi của trò chơi này.
“Cái trò chơi này vốn là lợi dụng tâm lý tham lam của người.” Chúc Nhan tàn khốc vạch rõ chân tướng thật sự của trò chơi.
Nhưng mà, mặc dù nói như vậy, Chúc Nhan vẫn đang dưới sự hướng dẫn
của An Ninh thích trò chơi trộm đồ trẻ con. Lúc mới bắt đầu anh đơn
thuần chỉ là lo lắng quan tâm cho thân thể An Ninh, mỗi ngày bất kể sớm
muộn gì đều dựa theo dặn dò của cô giúp cô thu đồ. Nhưng mà về sau trên
căn bản không cần An Ninh nhắc nhở, Chúc Nhan liền tự phát đúng hạn ngồi vào trước máy vi tính.
Hôm nay lúc Lục Sâm tới, Chúc Nhan hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy
vài lần, trừng khiến anh ấy hơi khó hiểu. Mặc dù không biết mình phạm
vào cái sai lầm gì, Lục Sâm vẫn còn có chút lo lắng đề phòng. Thừa dịp
lúc Chúc Nhan cho ký phiếu điểm cho An An, anh lén lút hỏi An Ninh:
“Tôi chọc tới anh ấy sao?”
“Anh không phải là trộm đồ của tôi đi?” An Ninh nghĩ tới nghĩ lui
chỉ nghĩ đến chuyện này. Hai ngày trước An Ninh thật vất vả mới có thể
thăng cấp loại bỉ ngạn hoa màu đỏ kia, hai người cũng hưng phấn nho nhỏ
một lúc. An Ninh phát hiện, Chúc Nhan giống như cô, thích màu đỏ thẫm.
Bỉ ngạn hoa là loại đồ hai người họ đều muốn. Kết quả lúc Chúc Nhan lên
sớm để hái hoa thì lại phát hiện bị trộm! Mà biểu hiện hoa loa kèn nhỏ
chính là Lục Sâm, người này cũng không biết xấu hổ nhắn lại: Ha ha, tôi
rốt cục trộm được đồ của bạn ~
Chúc Nhan vì việc này buồn bực, An Ninh an ủi anh một lát, mãi cho
đến khi tặng kèm một cái thơm môi sau đó sắc mặt anh mới hơi nguôi giận. An Ninh rốt cục hiểu lời của Từ Thư Nhã, bà nói chỉ cần là một điều gì
đó Chúc Nhan thích thì hận không thể buộc ở bên cạnh mình. Mà chính là
do Chúc Nhan chuyên tâm, bất kể là đối với người hay là đối với chuyện,
chỉ cần là anh thích, đã muốn nắm chắc ở trong tay, mảy