
hoa. Bầu trời tràn ngập rực rõ, xinh đẹp có chút không
thật. An Ninh không có thói quen tham gia tiệc liên hoan mùa xuân, trước kia không có, bây giờ cũng không có.
Một mình cô trở lại gian phòng, ngồi ở
bên giường, nhìn pháo hoa phía ngoài lúc ẩn lúc hiện cùng ngọn đèn dầu
như ẩn như hiện, nghe dưới lầu truyền đến giọng hát cười nói trong ti
vi, đột nhiên mê mang. Nếu như không phải là Chúc Nhan, bây giờ cô đã ở
nhà ôm cục cưng len lén chạy vào trong viện để không nghe tiếng pháo
hoa, hoặc là bây giờ cô đang cùng La Lăng Thu đã trở thành bạn trai cô
hàn huyên điện thoại, hoặc là cô vì sinh hoạt phí cùng học phí của nửa
năm sau mà buồn rầu, hoặc là cô không có tim không có phổi mà cười khúc
khích cùng các bạn học gởi thư chúc tết. Tóm lại, cô sẽ không giống như
bây giờ, một mình cô đơn ngồi ở trong phòng lộng lẫy hâm mộ hạnh phúc
cùng tự do của người khác.
Lúc ở trong ti vi truyền đến đếm ngược mười chín tám bảy, Tiểu Lý đi lên, nói Chúc Nhan điện thoại. Lúc ở trong ti vi truyền đến đếm ngược mười chín tám bảy, Tiểu Lý đi lên, nói Chúc Nhan điện thoại.
“Đang làm gì vậy?” Thanh âm Chúc Nhan có chút mơ hồ.
“Đang nghĩ chừng nào thì anh có thể trở về.” An Ninh cố hết sức lấy lòng Chúc Nhan.
“Nghĩ tới anh trở về làm gì?” Chúc Nhan cười khẽ một tiếng, dường như tâm tình không tệ.
“……” An Ninh không nói lời nào, rất rõ ràng, luôn luôn nghiêm túc như cô bị Chúc Nhan đùa giỡn.
“Em thật muốn anh trở về sao?” Bên kia
Chúc Nhan truyền đến một trận ồn ào, An Ninh cẩn thận nghe, dĩ nhiên là
tiếng mọi người hoan hô sau khi đến năm mới, lúc kết thúc đếm ngược.
“Năm mới vui vẻ, Chúc Nhan!” An Ninh tránh không trả lời vấn đề của Chúc Nhan.
“Năm mới vui vẻ, anh cho phép em tùy
hứng. Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói đó,
không cần phải nói lời trái lương tâm.” Thanh âm Chúc Nhan không có bất
kỳ lên xuống.
“Em cũng không nói lời gì trái lương
tâm.” Mình cũng rất muốn tùy hứng, nhưng mà kết quả của sự bốc đồng,
mình chịu không nỗi. An Ninh ở trong lòng thở dài bất đắc dĩ.
An Ninh đột nhiên nghe được bên kia có
một thanh âm người con gái gọi thiếu gia, Chúc Nhan nói với An Ninh một
câu:“Chờ”, sau đó dừng lại không biết nói những thứ gì mới cầm lấy điện
thoại lần nữa.
“Bên đây anh có chút việc, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Cúp điện thoại Chúc Nhan, An Ninh lại
gọi điện thoại đi Mỹ quốc chúc tết cha mẹ. Cục cưng đang tiến hành mỗi
ngày trị liệu theo thường lệ, An Ninh cùng Vương Anh Trần Tuấn nói cũng
chỉ có mấy câu liền tẻ ngắt. Cúp điện thoại, An Ninh đột nhiên cảm thấy
rất trống rỗng, trước nay chưa có trống rỗng. An Ninh xuống lầu cầm một
một chai rượu đỏ mà lúc trước đi dạo phố với Chúc Nhan mua đổ ra cái ly
cao cổ, ngồi ở phía trước cửa sổ uống một ly, lúc không có cái gì kích
thích cô lại có chút ý thức trống rỗng, An Ninh cảm giác mình có thể sẽ
bị đè nén trong không khí như vậy mà điên mất.
Chúc Nhan rất ít uống rượu, An Ninh lại càng không uống. Lúc ấy mua rượu, chỉ là bởi vì An Ninh tò mò, nhìn
thoáng qua quầy chuyên bán rượu bên kia, Chúc Nhan liền dẫn cô đi tới.
Người bán hàng rõ là người biết nắm bắt tâm lý, nói một câu với Chúc
Nhan “Uống rượu đỏ lâu dài lượng vừa phải rất có lợi cho phái nữ nuôi
dưỡng dung nhan, đối với thân thể cũng rất tốt”, Chúc Nhan liền quên
chai rượu nhãn hiệu này giá trên trời, mua một hơi ba bình. Lúc mới bắt
đầu, Chúc Nhan còn thúc giục An Ninh mỗi ngày trước khi ngủ uống một ly, về sau hai người cũng quên mất chuyện này.
Nói thật, An Ninh thường không nghĩ ra
rượu mắc như vậy đến tột cùng có cái gì tốt mà uống, hơi khổ sở. Nếu như không phải là bên trong tản ra hương cây nho nhàn nhạt, An Ninh nói gì
cũng sẽ không uống.
Sau khi uống hai ly, An Ninh đột nhiên
cảm thấy mùi vị của rượu càng ngày càng tốt, nhịn không được lại uống
nữa, không bao lâu, đã nửa bình rượu thậm chí thấy đáy.
Lúc cô chuẩn bị đứng dậy lấy một bình
rượu nữa, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời đứng không vững,
cho nên ngã trên mặt đất.
“Rõ ràng không có say……” An Ninh cảm
thấy ý thức hơi mơ hồ, lẩm bẩm một câu, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, nhưng thấy Chúc Nhan đứng ở cửa không nói một lời, hơi quái lạ nhìn cô.
“Mình uống rượu say rồi?” An Ninh lắc
lắc đầu lại xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Nhan vẫn đứng ở nơi
đó, đột nhiên cũng có chút mê mang.
“Chúc Nhan, không phải là anh trở về chứ?” An Ninh khẽ nheo mắt lại, có chút nghi hoặc nhìn Chúc Nhan.
“Uống bao nhiêu rượu?” Chúc Nhan đã đi qua ôm An Ninh mềm nhũn vào trong ngực.
“Không nhiều…… em còn không có uống, nó cũng không phải là……” An Ninh nhíu mày ném chai rượu trong tay xuống,
cho biết bất mãn với nó.
“Uống rượu say rồi……” Chúc Nhan nâng
càm An Ninh lên, nhìn cô ấy bởi vì say rượu mà ánh mắt trở nên mê ly
cùng gương mặt đỏ hồng.
“Là anh say đó?” An Ninh không an phận giãy dụa thân thể, ý tránh cái ôm của Chúc Nhan.
“Ừ…… hôm nay anh cũng uống không ít.”
Ngón cái của Chúc Nhan xoa môi màu đỏ sẫm của An Ninh. Kết qu