
chọc Chúc Nhan mất hứng.
“Không có chuyện gì, có thể là cảm lạnh thôi, bụng tôi có chút không thoải mái.” An Ninh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, giống như thật một chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng.
“Trở về tôi sẽ kêu thím Diệp nấu cho ngài nước gừng đường đỏ xua
lạnh. Lần sau tới, chúng ta sẽ không chọn nước trái cây nữa, trà sữa
nóng biết không?” Chúc Nhan đem cuộc sống hàng ngày của An tiểu thư giao cho cô xử lý, cô tự nhiên không dám có một chút qua loa.
“Sau này đừng tới, vẫn là ở trong nhà thanh tĩnh.” An Ninh rửa xong
tay, tiếp lấy khăn lông trong tay Tiểu Lý tỉ mỉ mà lau một lần.
Thân thể Chúc lão gia khôi phục rất chậm, Chúc Nhan vẫn canh giữ ở
trước giường rbệnh. An Ninh mỗi ngày gọi một cú điện thoại, hỏi thăm một chút tình huống bên kia của Chúc Nhan, báo cáo một chút mình ở trong
nhà đã làm những gì.
“Gia gia nói, em nấu súp mùi vị không tệ. Ngày mai đưa tới đây nhiều chút.” Tối hôm đó ngay khi An Ninh chuẩn bị cúp điện thoại, Chúc Nhan
đột nhiên nói. An Ninh sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, biết điều mà
trả lời được. Cô không nghĩ tới Chúc lão gia có uống súp cô nấu. Cô nấu
súp chỉ là vì làm cho Chúc Nhan vui vẻ, để cho cuộc sống của mình tốt
một chút, lại không nghĩ rằng hoàn toàn ngược lại, khiến cho người Chúc
gia chú ý. Không biết kết quả như thế là tốt hay xấu. Có lẽ Chúc lão gia cho rằng cô đây là đang mị hoặc cháu ông, trong cơn tức giận đem cô
đuổi đi , đối với An Ninh mà nói, kết quả cũng không phải tệ.
An Ninh nhớ tới lời của Bạch Sa Sa, Chúc Nhan sớm muộn cũng tìm một
người con gái nhà giàu môn đăng hộ đối kết hôn. Cho nên, cho dù bị lão
gia Chúc gia chú ý tới, cũng có thể không có gì. Cô chỉ là một sủng vật
mà thôi, chỉ bất quá trừ tiêu khiển cho ông chủ ngoài ra còn kỹ năng nấu súp hạng nhất, thật không có cái gì.
Suy nghĩ đến Chúc lão gia vừa mới làm xong giải phẩu, không thể ăn
nhiều dầu mở , An Ninh nấu một phần giống nhau bát súp ngày hôm qua
đồng thời vẫn nấu một phần súp rau cải dưỡng sinh. Xế chiều, Chúc Nhan
tự mình trở lại lấy súp. Gần một tuần không có gặp mặt, tránh không được muốn nồng nhiệt một phen. Lúc Chúc Nhan trở lại, An Ninh ở phòng bếp,
vừa nấu súp xong.
Chúc Nhan từ phía sau ôm lấy An Ninh, trên người vẫn mang theo một
chút thuốc trừ độc bệnh viện cùng mùi vị không khí lạnh lẻo bên ngoài.
An Ninh quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Chúc Nhan hôn lên.
Chúc Nhan hôn rồi đến gặm cắn, thô bạo mà khiến cho An Ninh phát run.
Lúc Chúc Nhan đem tay đưa đến trong quần áo An Ninh, An Ninh ý thức
được ý của Chúc Nhan. Cô như như chim sợ ná giống nhau giãy dụa Chúc
Nhan rời khỏi môi của cô cách y phục hôn bộ ngực của cô thì mở miệng
thỉnh cầu:
“Không nên ở chỗ này, trở về phòng.” Ở phòng bếp làm, khiến cho cô làm sao chịu nổi chuyện ở trước mặt người giúp việc.
Chúc Nhan lại hình như không có nghe được giống như thô bạo mà vạch
tìm áo An Ninh, đem cô đặt ở trên bàn cắt tỉa cứng lạnh như băng một
đường hôn đi xuống. Làm cho quần An Ninh bị cởi xuống tới thì cô rốt cục nhịn không được khóc ra.
Nghe được tiếng khóc của An Ninh, Chúc Nhan mới dần dần tỉnh táo lại, Chúc Nhan ngẩng đầu tinh tế mà hôn mí mắt.
Chúc Nhan cởi xuống âu phục trên người, che phủ kín An Ninh rồi lên
lầu. Nằm ở trên giường, Chúc Nhan vẫn hôn cùng vuốt ve An Ninh, nhưng
không có tiến thêm một bước hành động nữa. An Ninh từ trong sự sợ hãi từ từ khôi phục như cũ, chủ động đặt lên thân thể Chúc Nhan. Cô luôn luôn
nhớ kỹ, mình phải là một sủng vật đúng quy cách.
Một tuần lễ không có làm, Chúc Nhan tự nhiên không biết tiết chế là
cái gì. An Ninh lần nữa bị Chúc Nhan làm hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến
Chúc Nhan tắm rửa xong mặc quần áo tử tế rời đi, cô cũng chưa có tỉnh
lại.
“Buổi tối nhớ kỹ gọi cô ấy rời giường ăn một chút gì.” Chúc Nhan trước khi đi dặn dò Tiểu Lý.
“Dạ.”
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành. Trong phòng bệnh của bệnh viện cao cấp, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành.
“Taynghề thật không tệ.” Sau khi Chúc lão gia uống súp xong chậc chậc lưỡi, có chút suy nghĩ.
“Dạ.” Chúc Nhan cũng uống đến không thừa một giọt.
“Gia thế cũng rất trong sạch?” Chúc lão gia dường như lơ đãng hỏi.
“Dạ.” Chúc Nhan gật đầu.
“Nghe nói là vẽ tranh , còn chưa có tốt nghiệp đại học?” Chúc lão gia ngay từ lúc lần đầu tiên Chúc Nhan mang
An Ninh đi U Lan uống trà, cũng đã điều tra của cô cho tới cha mẹ ba đời của cô một phen.
“Dạ, ra xuân sẽ phải đi mỹ viện học.” Chúc Nhan có hỏi sẽ đáp.
“Cháu hai, cháu năm nay bao nhiêu tuổi
rồi?” Chúc Nhan cũng không phải là cháu trai duy nhất trong nhà, trên
anh còn có một người anh lớn hơn anh bốn tuổi. Không biết là bởi vì
tưởng nhớ người anh chết non kia hay không, nhiều năm như vậy rồi, ông
vẫn gọi anh là cháu hai. Chúc gia là lập nên xã hội đen, sưu cao thế
nặng, ban đầu nhất định có tích luỹ sau thuận theo trào lưu cải cách mà
mở ra, ra hải ngoại buôn bán, mới chuyển tới đây một phần gia nghiệp
lớn. Mười mấy năm trước, Chúc gia vẫn ch