
ưa tẩy trắng toàn bộ hết, ở
thành phố A cũng còn chưa đạt tới mức nói một không hai. Anh trai Chúc
Nhan là Chúc Khuynh ở năm sáu tuổi bị bắt cóc. Bắt cóc anh ấy đi, là một kẻ thù bị Chúc gia làm cho cùng đường, xuất thân xã hội đen, từng một
lần cùng Chúc gia ở thành phố A thế lực ngang nhau, tài lực ngang nhau.
Nhưng mà, một núi không thể chứa hai cọp, hai nhà làm ăn cũng làm rất
lớn, khó tránh khỏi sẽ một số xung đột nhỏ. Tích nhỏ thành nhiều, hai
nhà nhìn nhau cũng không vừa mắt, bắt đầu từ quy mô nhỏ mà đấu tranh gay gắt, mãi cho đến sau lại vì quy mô lớn mà bắn giết nhau, thôn tính.
Chúc gia vẫn ở vào thế thượng phong, dùng thời gian bốn năm đem toàn bộ
quyền lợi đối phương bằng không. Dựa theo ý của Chúc lão gia, ở trên
giang hồ, không thể đem chuyện cắt đứt, luôn luôn cho đối phương một con đường sống. Nhưng không nghĩ đối phương lấy oán trả ơn, sau khi Chúc
gia thu tay lại tùy thời phản kháng, đem vừa con trai lớn mới sáu tuổi
của Chúc gia bắt cóc, uy hiếp Chúc gia đem một số súng ống đạn dược làm
ăn giao cho ông ta làm.
Chúc lão gia rất tức giận, mang hang ổ
của người nọ đánh giết, sau bắt người nọ mới biết được, ông ta cũng hiểu mình là sa cơ lỡ vận, căn bản đấu không lại Chúc gia, thực sự cũng
không muốn tiếp nhận nhóm làm ăn kia. Bắt lấy trưởng tôn Chúc gia lão
gia tử đau lòng nhất, hành hạ ông ta, coi như là trừ mối hận trong lòng
ông ta ra. Nhưng mà, ông ta một người lăn lộn vài thập niên trong xã hội đen, hạ thủ quá ác, hoàn toàn không có ý thức được đối phương chỉ là
một đứa nhỏ sáu tuổi, ra tay giết chết.
Chúc gia tắm máu hang ổ của kẻ thù, một chút huyết mạch cũng không có lưu lại. Cho dù là như vậy, cũng đổi lại
Chúc Khuynh không trở lại , bởi vì để lại bài học là chuyện Chúc Khuynh, Chúc Nhan từ nhỏ được bảo vệ rất chặc chẽ, ngay cả đi học cũng không
được đi, ở nhà mời một nhóm giáo dục ưu tú, đối với anh tiến hành kiểu
giáo dục ưu tú. Chúc Nhan khi còn bé nói cũng không nhiều, sau khi trải
qua mười mấy năm giáo dục như vậy, tính cách càng thêm quái gở. Chúc lão gia cùng Chúc phu nhân sở dĩ ủng hộ anh nuôi dưỡng một tình nhân cố
định bên người, chính là bởi vì. Bên cạnh anh trừ người nhà chính là bảo mẫu phụ tá cùng cận vệ, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không
có, cũng không phải là tốt thế.
Sau khi Chúc Nhan trưởng thành, Chúc
phu nhân vẫn cho tìm kiếm chọn người thích hợp, muốn cho anh mang theo
trên người, nhất định cũng có ý tìm người cùng nói chuyện. Nhưng mà,
Chúc Nhan một người cũng không hài lòng. Chúc phu nhân tìm tới, tự nhiên cũng không phải là người bình thường, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ không
nói, tính cách gia thế bằng cấp tất cả đều là hạng nhất. Mặc dù không
phải là chọn con dâu, nhưng mà có thể xứng đôi con của bà, cho dù là
tình nhân, cũng phải là đỉnh cao. Tiếc rằng, Chúc Nhan một chút hứng thú cũng không có.
Từ mười tám tuổi đến hai mươi tuổi,
Chúc phu nhân lo lắng đề phòng suốt hai năm, sợ đứa con trai này của
mình có bệnh gì không tiện nói ra hoặc là đáng sợ hơn một chút, cùng lời đồn đãi bên ngoài giống nhau, không thích phụ nữ.
Lúc này, Chúc phu nhân ngày ngày cầu
nguyện Chúc Nhan mau tìm một người phụ nữ hài lòng như ý! Cho dù là gia
thế không tốt, bằng cấp không đủ, tính cách không tốt, bà cũng nhận. Có
lẽ là trời cao mở rộng tầm mắt, trước một thời gian ngắn, rốt cục nghe
được Chúc Nhan tìm một tình nhân bên người. Chúc phu nhân cùng Chúc lão
gia ngầm tồn không ít thời gian để điều tra về thân thế của An Ninh,
kích động mà nước mắt vui mừng. Cuối cùng là tìm một người không tệ làm
bạn.
“Hai mươi rồi.” Chúc Nhan vẫn như cũ rất bình tĩnh.
“Ba của con đã đi trước, tuổi ông cũng
không nhỏ. Cháu không phải là người tiếp quản gia nghiệp sao?” Chúc lão
gia nhàn nhạt nói.
“Ngài không phải là có mẹ con giúp đỡ sao?” Chúc Nhan không nghĩ tới lão gia sẽ sớm như vậy lui về phía sau.
“Mẹ của con một phụ nữ mà, sao có thể
giao cho những việc này? con cũng lớn như vậy rồi, cũng nên để cho ông
cùng mẹ của con nghỉ ngơi một chút.” Chúc lão gia vừa nhắc tới con dâu
nhà mình, trong lòng đau xót. Năm xưa con chết, trung niên chồng mất,
may mà nó vẫn kiên cường không nói, lại còn không ngần ngại mà giúp ông
xử lý chuyện của công ty.
Bởi vì nếu tiếp nhận chuyện của công
ty, Chúc Nhan càng thêm bận rộn sau khi thân thể Chúc lão gia khôi phục
khỏe mạnh. Lúc trước anh chỉ cần ngồi ở trước giường bệnh giúp ông cụ
gọt trái cây giải buồn là được, bây giờ anh còn lại là ngày ngày cùng đủ loại con số liên quan, loay hoay bể đầu sứt trán. Mặc dù đã về đến nhà
ở, nhưng mỗi ngày không được gặp mặt An Ninh. Bởi vì, buổi tối lúc Chúc
Nhan trở về, An Ninh đã ngủ; Sáng sớm lúc anh đi, An Ninh vẫn chưa rời
giường.
Hai ngày đầu, buổi tối mỗi ngày An Ninh đều kiên trì ngồi ở trong phòng khách chờ Chúc Nhan trở về. Có đôi khi
chờ lại chờ mà kiên trì không nổi, vùi ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Chúc Nhan trở về thấy An Ninh giống như con cừu nhỏ vùi ở trên ghế sa
lon ngủ, trong lòng ấm áp . Anh vừa ôm lấy An Ninh, cô liền tỉn