
g,
giống như là đánh một trận đánh ác liệt vậy mềm yếu vô lực mà nằm lỳ ở
trên giường.
An Ninh vẫn biết cái biệt thự xa hoa
này cũng không phải là nhà chính của Chúc gia, mà là chỗ sau khi Chúc
Nhan mười tám tuổi sống một mình. Nhưng mà nàng cũng không biết cấu trúc gia đình của Chúc gia, cũng không biết Chúc Nhan còn có thân nhân nào
không, cũng không phải là cô nên chú ý , cô cũng lười biết, bởi vì Chúc
Nhan không nói những chuyện này, cũng khiến trong tiềm thức An Ninh thở
phào nhẹ nhỏm, biết mình chẳng qua là sủng vật tạm thời của Chúc Nhan,
theo lời của anh mà nói, chính là tình nhân cố định. Mà Chúc Nhan sớm
muộn cũng kết hôn, đến lúc đó, anh sẽ thả cô sao? Đây là hy vọng duy
nhất của An Ninh. An Ninh mỗi ngày trông mong Chúc Nhan kết hôn, nhưng
cũng không thích anh kết hôn quá sớm, ít nhất phải đợi cục cưng trị hết
bệnh rồi hãy kết hôn. Đến lúc đó, cô thật sự được tự do. Tự do……
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, loáng
thoáng có rất nhiều mộng, bà nội hiền lành, ba ba hung bạo, mẹ lạnh
lùng, còn có Bạch Sa Sa lòng đầy căm hận, La Lăng Thu cười như không
cười, còn có La Lăng Lăng ngây thơ lôi kéo tay cô hỏi:
“Chị Ninh Ninh chị không quan tâm anh của em sao chị không quan tâm anh của em sao chị không quan tâm anh của em sao……”
An Ninh từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, một tay vịn ở trên giường ngồi dậy, vươn tay kia ra xoa xoa cái trán,
trên tay ướt đẫm đều là dính đầy mồ hôi lạnh.
“An tiểu thư, thiếu gia điện thoại.” Đúng lúc ngoài cửa phụ tá Tiểu Lý gõ cửa.
“Cầm vào đi.” An Ninh hít sâu một phen, điều chỉnh tốt tư thái.
“A lô?” An Ninh tận lực khiến thanh âm của mình dịu dàng ngọt ngào.
“An Ninh, chuyện đi Mỹ quốc phải để
sau. Ông nội bị bệnh, anh phải chăm sóc ông.” Chúc Nhan là cháu trai duy nhất của Chúc lão gia, người thừa kế hợp pháp duy nhất của Chúc gia.
Lão gia ngã bệnh, người bên cạnh chiếu cố tự nhiên không phải ít, có thể anh là cháu vàng này, cho dù chuyện gì cũng không cần làm, cũng muốn
theo ở bên giường bệnh lão gia. Truyền thống gia đình Chúc gia ý thức
mạnh vô cùng, điểm này thể hiện nhất là ở tuổi gần bảy mươi của Chúc lão gia.
“Không có quan hệ, anh hãy chuyên tâm
chăm sóc ông nội đi! Bệnh của ông thế nào? Nghiêm trọng không?” An Ninh
thật đúng là không biết mình nên xưng hô như thế nào với Chúc lão gia
chưa từng gặp mặt, bất quá vì khiến cho Chúc Nhan vui, cô vẫn là theo
quy tắc gọi ông nội.
“Viêm ruột thừa mãn tính, không có
chuyện gì lớn.” Bất quá, ông cụ lớn tuổi, thân thể căn bản là không chịu nổi đi qua đi lại. Mà bệnh viện ngại thân phận đặc biệt của Chúc lão
gia, cho dù là giải phẩu một ruột thừa nho nhỏ, vẫn thận trọng cả đêm mở ra một hội nghị hội chẩn của chuyên gia, thảo luận một chút đến tột
cùng có muốn giải phẩu hay không. Cuối cùng cho ra kết quả là giải phẩu, bây giờ lão gia vừa mới vào phòng giải phẩu, Chúc Nhan chịu đựng cả đêm sau đi ra bên ngoài trong viện mà hít thở không khí một lúc, thuận tiện gọi điện thoại cho An Ninh.
“Nhất định sẽ rất nhanh khỏe, anh không nên quá lo lắng cho ông nội quá đồng thời cũng phải chú ý nghỉ ngơi, em ở nhà chờ anh.” An Ninh khẽ nói nhỏ nhẹ mà an ủi. Nhưng thật ra cô cũng không hy vọng Chúc Nhan trở lại.
“Ừ.” Chúc Nhan không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại.
An Ninh không thể làm gì khác hơn là
tìm chuyện nói, nói lung tung một hồi, cho đến khi bên kia có người gọi
Chúc Nhan, Chúc Nhan mới nói một câu:
“Anh có chút chuyện, không cùng em nói nữa.”
Sau khi giao điện thoại cho Tiểu Lý ở bên cạnh, nhìn cô ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt An Ninh biến mất.
An Ninh thật biết điều, mỗi ngày sớm
hay muộn kiên trì gọi điện thoại cho Chúc Nhan biểu lộ quan tâm cùng an
ủi. Đa số thời gian, hai người là không có chuyện gì nói. Đừng nói là ở
trong điện thoại, cho dù là mặt đối mặt, hai người cũng rất ít nói
chuyện.
Kiên trì hai ngày như vậy, buổi tối ngày thứ ba hai người lần nữa ở trong điện thoại trầm mặc nghe tiếng hít thở của đối phương.
“Em không cần miễn cưỡng, muốn gọi điện thoại thì gọi, không muốn gọi cũng không sao. Muốn nói chuyện gì thì
nói.” Chúc Nhan chủ động mở miệng.
“Em nhớ anh.” Mặc dù nói với Chúc Nhan
như vậy, An Ninh dĩ nhiên hiểu mình không thể buông lỏng kinh hãi ở
trong lòng. Ở trong lòng cân nhắc một hồi, cô vẫn là quyết định tiếp tục lấy lòng Chúc Nhan, câu ấy hiển nhiên rất hiệu quả, điện thoại kia
khiến trong nháy mắt Chúc Nhan hít thở ồ ồ lên.
Cúp điện thoại, An Ninh chậm rãi đi
tắm, sớm một chút liền ngủ. Chẳng qua là cô không nghĩ tới Chúc Nhan sẽ
trở lại vào nửa đêm. Bị Chúc Nhan hôn tỉnh, An Ninh có chút mơ hồ, thiếu chút nữa la cứu mạng.
“Đừng kêu, là anh.” Tay Chúc Nhan hơi
có chút lạnh như băng vươn vào trong áo ngủ An Ninh, thuần thục tìm kiếm lấy điểm mẫn cảm trên người cô.
“Chúc Nhan? Làm sao anh trở về?” An Ninh buông lỏng thân thể, tiếp nhận Chúc Nhan hôn cùng vuốt ve.
Chúc Nhan không nói gì, dọc theo khóe
môi An Ninh hôn một đường đi xuống, khiến An Ninh nhịn không được cong
thân thể lên, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ. Tạ