
iệng đòi phụ hoàng”
Nghe Thái Hòa bình yên vô sự, hoàng đế mới từ từ thả lòng, nổi giận mắng: “Nô tài đáng chết, ngay cả việc trông coi một hài tử cũng không xong, một đám phế vật”
“Nô tài đáng chết”- Thái giám sợ đến lạnh run, cuống quýt dạp đầu,
Hoàng đế khẩn trương đi tới cung Thái
Hòa. Người khiến hắn đau lòng nhất là tiểu công chúa, nhất định Thái Hòa không được có chuyện gì, đó là mối dây liên hệ duy nhất cùng Tuệ Phi.
Hoàng đế vội vàng đi tới trước cửa Cung Thái Hòa, thái giam the thé hô to: “Hoàng thượng đến”
Trong phòng ai cũng quỳ xuống nghênh đón.
Hoàng đế vội vàng gấp gáp đi vào, vừa tiến vào liền hô lớn: “Thái Hòa, phụ hoàng tới rồi đây”
“Phụ hoàng, Thái Hòa muốn phụ hoàng”- Lúc này Thái Hòa vừa khóc vừa đòi phụ hoàng.
Hoàng đế đi tới bên giường, vội vàng ôm lấy Thái Hòa: “Thái Hòa đừng sợ phị hoàng ở đây rồi”
Thái Hòa chỉ mới bảy tám tuổi, vừa nhìn thấy phụ thân đã vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ hoàng đế: “Phụ Hoàng, Thái Hòa sợ quá!!!”
“Đừng sợ, có phụ hoàng ở đây”- Hòang đế nhìn công chúa bảo bối của mình bình an rồi quay đầu sang đám nô tài, phẫn nộ quát: “Các ngươi một lũ nô tài vô dụng, sao lại không chăm sóc tốt cho công chúa?”
Đám cung nữ cùng thái giám phụ trach chăm sóc Thái Hòa đều đã quỳ sớm, vừa quỳ vừa nói to chúng nô tài đáng chết.
Hoàng đế trong lòng vẫn còn sợ hãi, tức giận rống: “Sao lại để cho công chúa rơi xuống nước”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thái Hòa áp vào mặt hoàng đế, giọng nói non nớt còn mang theo ý khóc, yêu kiều nói: “Phụ hoàng đừng giận, là do Thái Hòa nghịch, không cẩn thận rơi vào hồ, không trách họ được”
Hoàng đế ôm Thái hòa vào lòng, không kiềm được vỗ về nàng, Trấn an Thái Hòa, có thể thấy hòang đế rất sủng ái công chúa.
Thái Hòa ngưng khóc, hòang đế định thần lại nhìn xung quanh phòng, thấy một người phụ nữ cả người ướt đẫm run run.
Hữu Hi biết hoàng đế nhìn nàng, đây là vị hoàng đế vĩ đại đã định tội một nhà Hoàng Bắc Thiên sao, đối với hoàng
đế nàng không có chút hảo cảm, thậm chí còn có địch ý..
Thái Hòa nho nhỏ, rất đang yêu, nước mắt
vẫn còn đọng lại, nhìn thấy ánh mắt phụ hoàng đang chắm chú quan sát Hữu Hi liền yêu kiều nói: “Phụ hoàng, là vị tỷ tỷ kia cứu Thái Hòa nếu không Thái Hòa không gặp được phụ hoàng nữa rồi?”
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng”- Hữu Hi hành lễ, hạ mi mắt xuống, không hy vọng hoàng đế nhận thấy được hận ý trong mắt nàng
Lăng Khiếu Dương câu môi cười âm hiểm nói: “Thái Hòa, nàng vốn là phu nhân của thúc thúc, ngươi nên gọi là thẩm thẩm mới đúng”- Một câu nói đã làm sáng tỏ thân phận Hữu Hi, xác định định phán đoán của hoàng đế.
Hoàng đế cũng hiểu người phụ nữ trước
chính là người khiến Hoàng Bắc Thiên lẫn Lăng Khiếu Dương phải tranh
đoạt, tuy dáng vẻ gầy yếu nhưng thật sự rất đẹp.
Chỉ cần Thái Hòa bình an vô sự, hắn trong lòng đã vui sướng rất nhiều: “Ngươi cứu Thái Hòa trẫm cảm ơn ngươi/”
“Hoàng thẩm thẩm, người muốn vật
gì, ta sẽ xin hoàng thượng ban cho, phụ hoàng là người lớn nhất thiên
hạ, có mọi thứ, vĩ đại nhất, là phụ hoàng tốt nhất”- Thái Hòa ôm lấy phụ hoàng khoe khoang, hoàng đế vui vẻ cườn. “Tiểu Thái Hòa đã làm trầm vui như vậy, nếu Thái Hòa đã nói thế trẫm không tặng cũng không được”
Hữu Hi cúi người giữ lệ: “Đa tạ hoàng thượng có ý tốt. nô tỳ cứu người chẳng qua vì bổn phận, không dám có yêu cầu”
Hòang đế vung tay nói: “Thưởng phạt phân minh, ngươi cứu Thái Hòa nhất định sẽ có thưởng.”
Hữu Hi nghĩ ngợi một chút, liền “bịch” quỳ xuống trên mặt đất: “Hoàng thượng, nô tỳ có thể to gan yêu cầu người một việc không?”
Quả nhiên lớn gian, hoàng đế nhíu mày, hắn muốn xem nàng có yêu cầu gì: “Nói nghe xem, chỉ cần không quá đáng, trẫm có thể thỏa mãn ngươi.
Hữu Hi dập đầu nói: “Nô tỳ cầu
xin hoàng thượng, cho phép nô tỳ vào mỗi kì trăng tròn có thể thăm Hoàng Bắc Thiên một lần, ngoại trừ việc này không còn yêu cầu gì khác, cầu
xin hoàng thượng đáp ứng”
Lăng Khiếu Dương sắc mặt vô cùng âm trầm, hoàng đế cũng chút do dự, không ngờ Hữu Hi lại yêu cầu như thế.
Hoàng đế trong lòng khó chọn, trầm giọng nói: “Vương đệ, vị phu nhân của ngươi đúng là đưa ra vấn đề khó cho trẫm, ngươi xem làm thế nào mới tốt?”
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt ngưng đọng, do dự hồi lâu, trong lòng tuy không cam chịu nhưng đành cung kính nói: “DO hoàng thượng làm chủ, thần không dám dị nghị!”- Nói xong hung dữ trừng mắt nhìn Hữu Hi, tức giận không thôi.
Hoàng đế nghiêm mặt nhìn Hữu Hi nói: “Hoàng Bắc Thiên bị giam trong u cấm, không cho phéo tùy tiện thăm hỏi, yêu cầu của ngươi…”
“Cầu xin hoàng thượng đáp ứng, nô tỳ trong lòng sẽ mang ơn người, cầu xin hoàng thượng”
Thái Hòa kéo ống tay áo hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Hoàng thẩm thẩm nhất định phải gặp Hoàng Bắc Thiên kia sao? Hoàng thúc hình như không vui, mặt mày xanh mét”
“Thái Hòa!”- Lăng Khiếu Dương cau mày, ánh mắt lạnh lẽo uy hiếp nhìn nàng, ngăn cản không cho nàng tiếp tục phát ngôn.
Thái Hào không phục, trừng mắt nhìn Lăng Khiếu Dương, nói nhỏ vào tai hoàng thượng: “Phụ hoàng, người đồng ý đi, dù sao phụ hoàng cũng đáp ứng, tới lúc đó Hoàng thẩm thẩm có đi hay không thì