
, nhưng mỗi chữ mỗi tiếng
như lưỡi dao đâm sâu vào tim Phượng Ly Uyên: “Phượng Ly Uyên, từ giờ trở đi, chúng ta là kẻ địch.”
"Y Hoàng?" Phượng Ly Uyên sửng sốt.
"Sau này chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, cũng không muốn nhìn thấy
ngươi, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến tình cảm ít ỏi đã có trước đây giữa
chúng ta thì xin ngươi đừng đến quấy rầy ta nữa, giữa chúng ta đã không
còn tình cảm gì đáng nói.” Long Y Hoàng thản nhiên nhìn mặt đất, chợt
buông lỏng tay, ô trong tay nàng rơi xuống giữa hai người.
Mưa cũng không có xu hướng nhỏ lại, rơi mạnh lên người Long Y Hoàng, thấm ướt mái tóc dài của nàng lướt qua gò má.
"Y Hoàng, nàng đã nhớ lại!" Phượng Ly Uyên vui vẻ nói, mắt thấy Long Y
Hoàng xoay người muốn bước đi, hắn vội vàng bắt lấy cổ tay nàng: "Y
Hoàng, nàng nghe ta giải thích, nếu nàng để ý đến chuyện của Mộ Dung, ta hoàn toàn không làm gì cả, ta vốn không có ra lệnh cho Tử Tuyển làm
việc đó!"
"Ồ! Vậy sao? Một người trung thành như Tử Tuyển
sao lại phản bội Mộ Dung chứ?” Long Y Hoàng không xoay lại nhìn hắn,
mạnh mẽ tút tay về, cười khẩy: “Cho dù ta không thích hắn nhưng hắn cũng đã cứu mạng ta, nếu không có Mộ Dung Xá Nguyệt e rằng người đang nằm ở
hoàng lăng chính là ta! Nhưng mà Phượng Ly Uyên, khi ngươi cho Tử Tuyển
giết hắn trước mặt ta, lẽ nào ngươi không cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn sao!”
"Y Hoàng, ta không có!" Phượng Ly Uyên vội vã giải thích.
"Ngươi có hay không, đợi ta điều tra rõ sẽ biết, đều có đạo lý cả, nhưng bây
giờ, ngươi và ta sẽ không còn liên quan gì nữa, Vương gia, xin ngài tự
trọng.” Long Y Hoàng lạnh lùng nói.
Tay Phượng Ly Uyên run run, nắm càng chặt hơn… Thấy Long Y Hoàng không phản ứng gì từ từ buông ra.
Đôi môi tái nhợt do bị mưa giá rét tạt vào, Phượng Ly Uyên đau lòng nhìn
Long Y Hoàng vẫn đưa lưng về phía hắn: “Y Hoàng, nàng không chịu nghe ta giải thích sao?”
"Ta nghe ngươi giải thích? Vậy, ngươi có
từng nghe ta giải thích ư!” Long Y Hoàng bỏ lại một câu nói sau đó bước
nhanh vào trong, Phượng Ly Uyên hấp tấp đuổi theo, lại bị Long Diệp Vũ
chặn đường tại cửa lớn.
"Nếu nàng không muốn thấy ngươi, thế thì ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Long Diệp Vũ không khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Đứng ở đây khiến người ta ngứa mắt!”
Long Diệp Vũ chặn Phượng Ly Uyên ở bên ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, “Cạch!” một tiếng, bầu trời lập tức thanh tịnh.
"Binh binh binh!" Phượng Ly Uyên không cam tâm, dùng sức gõ cửa: “Y Hoàng,
nàng ra đây đi! Có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng không được hay sao!”
"Câm miệng!" Đáp lời hắn không phải Long Y Hoàng mà là giọng tức tối của
Long Diệp Vũ: “Y Hoàng không muốn gặp ngươi! Ngươi đừng chai mặt quấn
lấy người ta không tha như thế chứ!”
"Y Hoàng," Phượng Ly Uyên run run, giọng nhỏ dần: “Nàng ra đây đi… Đi ra được không?”
Long Diệp Vũ khóa cửa lại, xoay người nhìn lưng Long Y Hoàng đang đối diện mình: “Y Hoàng, muội không sao chứ?”
"Ca... Huynh dẫn muội đi được không? Muội không muốn tiếp tục ở đây.” Long Y Hoàng thì thào.
"Nhưng trời đang mưa lớn.” Long Diệp Vũ nhíu mày: “Chẳng may muội bị bệnh thì sao?”
Long Y Hoàng lắc đầu: "Muội không muốn nhìn thấy hắn."
Long Diệp Vũ liếc cửa phòng một cái, xoay người mở cửa sổ gần đó: “Được, ta mang muội đi, muốn đi đâu?”
"Thái tử phủ..." Long Y Hoàng dè dặt đáp, giống như dự đoán sắc mặt Long Diệp Vũ đen lại từ chối thẳng thừng: “Không được!”
"Ca ca," Long Y Hoàng cúi đầu, vò mạnh góc áo, cắn môi, tủi thân muốn khóc: “Muội nhớ Kỳ Hàn… Đã rất lâu rồi chưa được thấy nó, dường như, Phượng
Trữ Lan đã mang nó về từ chỗ hoàng hậu, muội không thể ngồi yên được.”
"... Y Hoàng, hắn đối xử với muội không tốt!" Long Diệp Vũ nghiến răng nói.
"Sao huynh biết hắn không tốt với muội? Ca ca, đó là chuyện trước đây mà.” Long Y Hoàng vội vã giải thích.
"Muội thật sự rất nhớ hắn?" Long Diệp Vũ trầm mặc một lát, chợt hỏi.
Long Y Hoàng thành thực gật đầu, Long Diệp Vũ không nói, nước mưa rơi mạnh
trên bệ cửa sổ phát ra tiếng vang lạch tạch, càng làm nổi bật thêm không gian yên tĩnh giữa hai người.
"Được," dù rất không muốn nhưng không nhẫn tâm được nên Long Diệp Vũ ngập ngừng đáp ứng: “Ta mang muội đến phủ Thái tử…”
"Ca!" Long Y Hoàng sải bước tiến lên, rất hưng phân ôm cổ Long Diệp Vũ, ghì
chặt khiến hắn suýt tắc thở, nàng kích động: “Muội biết huynh đối với
muội rất tốt mà! Ca ca tốt với Y Hoàng nhất!”
Long Diệp Vũ
chống tay lên bàn ổn định cơ thể, giơ tay gõ trán Long Y Hoàng: “Con bé
ngốc này, ta cũng chỉ có một em gái là muội mà thôi, thấy muội sống vui
vẻ mới là quan trọng nhất.”
Long Y Hoàng gác cằm trên vài Long Diệp Vũ, đôi mắt long lanh như muốn khóc.
Mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng trong khách điếm lại yên tĩnh lạ thường.
Yên tĩnh đến mức như thành bỏ hoang.
Phượng Kỳ Hàn tràn đầy sức sống hơn bình thường, nếu là ngày thường, trời gần
tối là đã ngủ say sưa rồi, nhưng hôm nay tự mình lăn qua lăn lại trên
giường rất vui vẻ, như một trái bóng tròn đầy thịt.
Phượng
Trữ Lan ngồi ở mép giường nhìn con tránh để con lăn rớt xuống giường,
nhìn Kỳ