XtGem Forum catalog
Lang Vương Sủng Thiếp

Lang Vương Sủng Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 9.5.00/10/461 lượt.

ích, ta giúp nàng.”Nói xong, cầm lấy khối băng đặt ở trên má nàng, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.

Mặt ửng đỏ, lập tức liền cảm giác được lạnh lẻo rất thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ.

“Vừa rồi sao lại thế?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hỏi.

Hắn không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Nguyễn Nhược Khê liền tức giận, mở to mắt hung hăng trừng mắt hắn nói:

“Đều là bởi vì ngươi.”

“Bởi vì ta?”Tây Môn Lãnh Liệt buồn cười nói:

“Chẳng lẽ ngươi là bởi vì ăn dấm chua.”

“Ăn dấm chua? Đầu óc của ngươi không có vấn đề gì chứ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý ngạc nhiên nói.

“Không phải thế thì vì sao?”Tây Môn Lãnh Liệt kỳ thật đã sớm đoán được.

“Bởi vì sao? Ngươi không đoán được sao?”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn, không nghĩ hắn biết rõ còn hỏi.

“Thật xin lỗi.”Một tiếng xin lỗi mềm nhẹ vang lên ở bên tai nàng.

Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói kia là của hắn sao?

“Không cần nhìn ta như vậy, có một số việc, ta không thể mở miệng giải thích

với nàng, nhưng hãy tin ta, chuyện làm thương tổn ngươi, không phải ta

cố ý, ta là không thể tránh hết được, không thể không làm như vậy.”Vẻ mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm trọng nhưng thực sự.

Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng hắn như

thế, nhìn sâu trong đôi mắt hắn tràn đầy thống khổ, không khỏi thốt lên

nói:

“Vì sao nói cho ta?”

“Bởi vì nàng là người đầu tiên ta muốn đôi xử thật tình.”Tây Môn Lãnh Liệt ở bên tai của nàng nói.

“Có ý tứ gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt.

“Tự mình nghĩ đi, được rồi, nàng nghỉ ngơi một chút, ngự thư phòng còn có việc chờ ta xử lý, buổi tối lại đến xem nàng.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên một nụ cười, liếc mắt nàng một cái, mới xoay người rời đi.

Tự mình nghĩ? Nguyễn Nhược Khê mê mẩn?

“Bởi vì nàng là người đầu tiên ta muốn đôi xử thật tình.”

Trái tim đập bùm một tiếng, nhảy loạn xạ, nàng nhớ đây là lần thứ ba, hắn nói với nàng những lời khiến người khác nghĩ vẩn vơ.

“Nương nương, Tiểu Ngọc rất khâm phục người.”Tiểu Ngọc đi vào, vẻ mặt kính nể nói.

“Bội phục ta cái gì? Đánh Nhu phi sao?”Nguyễn Nhược Khê buồn cười nhìn nàng hỏi.

“Đương nhiên, nói thật, lúc ấy nô tì nhìn ngây người, lúc phản ứng được, Nhu

phi đã ngã trên mặt đất, mũi đổ máu, vẻ mặt thì chật vật, thật sự là

xứng đáng, ai bảo nàng ta khi dễ nương nương.”Tiểu Ngọc trút giận nói.

“Nha đầu ngốc, ngươi liền vui vẻ như vậy, ngươi không sợ nàng ta sẽ âm thầm báo thù lại ta sao?”Nguyễn Nhược Khê khẽ cười một chút, chuyện này rất có thể.

“Không sợ, có vương bảo vệ nương nương rồi.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc coi như không có chuyện gì nói.

“Ngươi sao lại biết hắn sẽ bảo vệ ta?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nhìn nàng, sao nàng ta thấy được.

“Hôm nay ở ngự hoa viên, vương nắm tay nương nương, hoàn toàn không nhìn Nhu phi nương nương, bọn nô tì đều thấy được vương sủng ái, thích nương

nương, vậy vương có thể để nương nương chịu ủy khuất sao?”Tiểu Ngọc nói như một lẽ tất nhiên.

“Có lẽ vậy, Tiểu Ngọc, ta mệt, muốn ngủ một chút, bữa tối không ăn.”Nguyễn Nhược Khê cười ảm đạm, phân phó nói, các nàng đều nhìn ra chuyện đó, vì sao bản thân mình không cảm giác được?

“Được, vậy nương nương người nghỉ ngơi cho khỏe, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc nói xong, lui đi xuống.

Nguyễn Nhược Khê ngồi ở trên giường, nghĩ lại những chuyện sau khi xuất cung, nhớ lại câu hắn nói sau khi triền miên kia:

“Vũ Khuynh Thành, ta thích nàng.”

Hắn thực sự

thích mình sao? Khi nhớ lại mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đều đem mình để ở phía sau, không chút do dự dùng sinh mệnh che chở nàng.

Trong lòng đột nhiên ấm áp, khóe môi không tự giác nhếch lên một vòng cung.

“Suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại không dùng bữa tối?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đi đến bên giường.

“Không nghĩ cái gì cả, không đói, không muốn ăn.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói.

“Vậy xuống giường theo giúp ta ăn một chút, ta đói.”Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo vài phân ôn nhu nhìn nàng nói.

“Được rồi, ngươi nói, ta cũng có chút đói.”Nguyễn Nhược Khê xuống giường, bộ dạng này của hắn, khiến nàng không thể cự tuyệt, cao giọng phân phó nói:

“Tiểu ngọc, đi truyền lệnh.”

“Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc ở ngoài cửa đáp.

Rất nhanh, trên bàn liền bày đầy thức ăn.

“Vương, nương nương, đã chuẩn bị xong, mời dùng bữa.”Tiểu Ngọc cung kính, thức thời lui đi ra ngoài

“Ăn nhiều một chút, những đồ ăn này rất ngon.”Tây Môn Lãnh Liệt gắp cho nàng một ít củ cải hồng và rau chân vịt.

“Được.”Nguyễn Nhược Khê không cự tuyệt, mà gắp bỏ trong miệng.

Ăn một hồi lâu mới phát hiện hắn hoàn toàn không ăn, mà không ngừng gắp đồ ăn đồ ăn cho mình, kỳ quái nhìn hắn hỏi:

“Ngươi không phải nói đói sao? Sao không ăn?”

“Ta nhìn nàng ăn.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút bối rối, nàng rất thích ở chung với hắn như vậy,

không hề đối đầu gay gắt với nhau, nàng cảm thấy có chút dễ chịu, buông

bát xuống nói:

“Ta ăn no rồi.”

“Được, vậy ăn điểm tâm đi.”Hắn lại đưa qua một bát canh long nhãn táo đỏ.

“Vì sao ngươi luôn bảo ta ăn vậy?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nhìn hắn,