Polaroid
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210103

Bình chọn: 9.00/10/1010 lượt.

gật nhẹ đầu, dặn dò A Uyển một chút việc vặt, thì nhanh chóng đến Vạn Hòa lâu, A Uyển ở phía sau nâng má, nhìn bóng lưng vội vã của Hoàng thượng, nghĩ chuyện đó nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Nghiêng đầu nhìn hướng khác, nhìn đến lá sen nổi trên mặt hồ, lúc cao lúc thấp theo thứ tự, dưới ánh nắng sớm còn có thể thấy vài giọt sương đọng trên lá, chợt có cơn gió nhẹ thổi qua, lay động lá sen, mấy giọt nước tụ lại một chỗ tròn như trân châu, theo chuyển động của lá sen rơi xuống hồ, tầng tầng lớp lớp lá sen che giấu phấn sen ở trung tâm, tư thế khác nhau, hoặc là nở rộ hoặc là nụ hoa chúm chím.

Cảnh đẹp trước mắt, A Uyển cũng cảm thấy hơi buồn nghĩ xem như đây là lần thứ hai Hoàng thượng vì chính sự mà thất hẹn với mình, nhất thời cảm thấy không vui.

Ngồi trong đình một hồi, phân phó vài cung nhân chèo thuyền ra giữa hồ hái vài nụ hoa sắp nở, bó thành bó, A Uyển đứng dậy chuẩn bị trở về.

Vừa mới đứng lên, lại nhìn thấy một thân ảnh váy áo giống như đóa sen đang lượn lờ đến, trong lòng A Uyển nghĩ, thật là càng ngày càng giống mình, trong lúc này phải gác lại dự định trở lại Lương Tiêu các rồi, mới vừa rồi còn là bộ dáng yếu ớt chỉ cần gió thổi là bay, đợi khi nàng kia đến thì A Uyển đã thay đổi thái độ, toàn thân lộ ra vẻ cả vú lấp miệng em, kiêu hoành bạt hỗ (ngang ngược kiêu ngạo).

“Tần thiếp Nhu tiểu nghi thỉnh an Uyển chiêu nghi, Uyển chiêu nghi vạn phúc vạn an.” A Uyển nhìn nàng ta dịu dàng thi lễ, không ngờ nàng ta lại có khí chất mềm mại, thật là một giai nhân nhu nhược, đương nhiên, nếu như nàng ta không cố ý học theo hành động cử chỉ của mình, A Uyển có khi lại thấy nàng ta thuận mắt.

“Miễn lễ, Nhu tiểu nghi đứng lên đi.”

Âm thanh kiều nhu của A Uyển vang lên nhưng trong giọng nói lại không che giấu hàm ý khinh thường chút nào đối với sự hèn mọn của Nhu tiểu nghi, cũng cho phép nàng ta vào trong đình ngồi.

“Tỳ thiếp nghe nói ao sen trong Bích Thủy trang rất đẹp nên nhân lúc nắng không quá gắt đến xem một chút, vừa lúc gặp ngài.” Nghe vậy A Uyển cười một tiếng, giống như là nghe được chuyện cười trong thiên hạ.

“Vậy thì thật là đúng lúc.”

Ao sen này cách Hàng Sương các nơi Nhu tiểu nghi ở khoảng hơn nửa Bích Thủy trang, khoa trương một chút, Nhu tiểu nghi lại lặn lội đường xa đến xảo ngộ (tình cờ gặp gỡ), chỉ sợ là còn có mục đích khác thôi.

Giống như là không nghe được ý trào phúng trong lời của A Uyển, Nhu tiểu nghi vẫn cười, “ Uyển chiêu nghi cũng đang ở đây ngắm sen sao? Hoa sen nở rộ thật sự rất đẹp, quả thật là danh bất hư truyền, không uổng công tỳ thiếp đến xem.”

Lời này của Nhu tiểu nghi làm cho A Uyển nhớ lại, lấy phẩm cấp hiện tại không có kiệu ngồi, chỉ dựa vào đôi chân đi lại, nếu nghị lực cùng thủ đoạn tranh thủ tình cảm không hơn người khác, chỉ sợ là Hoàng thượng sẽ không nhớ rõ.

“Bổn cung đúng là đang ở đây ngắm hoa sen, nhưng mà Nhu tiểu nghi đột nhiên xuất hiện đã làm mất hứng của Bổn cung rồi.”

Nhu tiểu nghi nghe vậy lập tức hành lễ xin lỗi, “Tỳ thiếp lỗ mãng, thỉnh Uyển chiêu nghi thứ tội.”

Nếu hỏi A Uyển ghét loại người nào nhất thì chính là loại người giống Nhu tiểu nghi này, biết rõ là ngươi đang mỉa mai nàng, cũng giả vờ không biết, lại luôn trưng ra nụ cười vô hại với ngươi, khiêm tốn lễ độ biết tiến biết lùi, không biết được trong lòng đã rủa xả ngươi vài ngàn lần, xem như là trong lòng A Uyển tức giận cũng không thể trút giận với Nhu tiểu nghi, phải đè nén xuống, loại người trong ngoài không giống nhau này, dùng từ không thể tương kì hình dung là hoàn toàn chính xác.

Nhìn một người ở bên ngoài bắt chước ngôn hành cử chỉ (lời nói và việc làm) của ngươi, thậm chí còn có xu thế trầm trọng hơn, thật sự là nhìn thế nào cũng không hài lòng.

“Nhu tiểu nghi đâu có lỗ mãng, chỉ là đến chậm một chút thôi, nếu đi nhanh như ta, nói không chừng là đã có thể gặp được người muốn gặp rồi.” A Uyển nhẹ nhàng nói ra câu đó, Nhu tiểu nghi này lấy lòng tin từ đâu vậy, học theo cử chỉ của mình còn dám đến lượn lờ trước mặt chủ nhân, chẳng lẽ nghĩ Hoàng thượng không phân biệt được tốt xấu?

Nhu tiểu nghi vẫn ra vẻ ngây thơ vô tri, “Đầu óc tỳ thiếp luôn chậm chạp, ý của Uyển chiêu nghi, tỳ thiếp không hiểu.”

Lời này làm cho A Uyển cười đến gập cả người lại, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, “Nhu tiểu nghi không cần như vậy, có cảm thấy mệt hay không? Hiện tại cũng không có người ngoài ở đây, vẫn muốn giả vờ với Bổn cung sao?”

Nhu tiểu nghi vẫn ra vẻ sợ hãi như cũ, càng thêm vâng lời, “Tỳ thiếp thật sự không biết Uyển chiêu nghi đã biết được chuyện gì, tỳ thiếp sợ hãi.”

A Uyển tự tiếu phi tiếu, giọng nói cũng không hờn giận, khó có cơ hội được ở riêng với Nhu tiểu nghi, còn không nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, A Uyển cảm thấy thỉnh thoảng nhìn kẻ giả dạng chính mình, chán ghét trong lòng đã chết, “Không ngại, Nhu tiểu nghi nếu đã không hiểu thì thôi, Bổn cung không thích ám chỉ, hôm nay Bổn cung nói những lời này, nếu Nhu tiểu nghi muốn tranh sủng, mặc dù đã chạy đến đây, vì sao còn phải học theo cử chỉ của Bổn cung? Nhu tiểu nghi có nghe qua câu tốt quá hóa dở,