Snack's 1967
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210113

Bình chọn: 7.00/10/1011 lượt.

hành động trẻ con của A Uyển, nếu không phải là vì Trục Phong thì là vì mình rồi, Hoàng thượng cười hỏi, “Sao lại không muốn cưỡi ngựa? Không phải lúc trước nói nhớ Trục Phong muốn cưỡi nó vài vòng sao? Giờ lại đổi ý?”

“Đã có giai nhân cưỡi ngựa cùng Hoàng thượng rồi, nô tì dựa vào cái gì mà có thể chen chân vào chứ, nô tì nghĩ một mình chơi đùa là được rồi!”

Biết được vật nhỏ đang cáu kỉnh, Hoàng thượng ôn tồn dụ dỗ, “Ngươi muốn chơi cái gì? Chúng ta cùng đi là được.”

Vừa vặn ngựa đã đi đến đường có hoa sen mọc hai bên, mà hoa sen mọc cũng không quá dày đặc, chừa ra vài kẻ hở, có thế nhìn thấy đầm nước trong bên dưới. Hai mắt A Uyển đều sáng lên, “Chúng ta hái sen, đào củ sen lên đi, tần thiếp muốn ăn củ sen đó.”

Nhìn vẻ mặt tham ăn của vật nhỏ, Hoàng thượng không đành lòng phá hủy mộng đẹp của A Uyển, “Hái hao sen thì có thể, nhưng mà củ sen thì còn chưa đến mùa, không thể đào lên được.”

Không được ăn củ sen A Uyển cũng không thất vọng, “Vậy chúng ta lên thuyền ra bờ hái sen thôi, đi mà đi mà đi mà? Hoàng thượng cho phép nha?”

Hoàng thượng nghe vậy thì ôm chặc vật nhỏ trong lòng thật lâu, “Hoàng thượng có đồng ý hay không chẳng lẽ vật nhỏ là nàng lại không biết?” Tuy là Hoàng thượng đã đồng ý đi thuyền ra hồ hái sen, nhưng vì lúc này đã sắp trưa nắng cũng gay gắt, mà buổi chiều Hoàng thượng còn bận rộn chính sự, tất nhiên là không phải vì đến đây nghỉ hè mà bỏ bê chính sự được, nên việc đi thuyền hái hoa phải dời đến ngày mai.

A Uyển cũng không buồn, đến ngày thứ hai thì mặc thật sạch sẽ thoải mái, chọn quần áo thích hợp để cùng Hoàng thượng chơi thuyền. Không bao lâu sau, tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng đế Lương Tiêu các bẩm báo, nói Hoàng thượng đã chờ ở trong đình cạnh hồ sen, mời A Uyển sang đó cùng ăn sáng. Ánh nắng lúc này khá mờ nhạt, mặt trời vẫn còn trốn trong mây chưa ló dạng hoàn toàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người, ấm áp nhưng rất thoải mái, hồ sen cách Lương Tiêu các không quá xa, có thể chậm rãi tản bộ đến đó cũng rất tốt.

Khó có khi A Uyển nhàn hạ thoải mái như vậy, nhóm người Bạch Lộ tất nhiên là mong đợi, chuẩn bị theo sau A Uyển, chậm rãi đi đến ao sen ấy.

Đợi đến lsuc A Uyển bước vào trong đình thì Hoàng thượng cũng đã chờ lâu, A Uyển lập tức thi lễ, “Hoàng thượng vạn phúc vạn an, nô tì đến muộn, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hơi khụy chân xuống hành lễ, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoàng thượng truyền đến, “Đứng dậy đi, cũng không có người ngoài, không cần đa lễ như vậy.”

Cười hì hì đứng dậy, A Uyển ngồi xuống băng đá, cung nhân đã sớm bày đồ ăn sáng trên bàn đá, cũng có thể nhìn ra đồ ăn ở đây khá giống với trong cung, Hoàng thượng đưa một chén cháo tổ yến đến để A Uyển uống hết một nửa, mới đưa thêm những món điểm tâm khác đến cho A Uyển nói, “Có một đầu bếp từ phía Nam mới đến Bích Thủy trang, tay nghề rất được, đây đều là điểm tâm ở phía Nam, nàng nếm thử xem.”

Nói, dùng đũa bạc gắp một khối điểm tâm trong suốt để vào dĩa của A Uyển, “Đây là bánh Nhu Mễ.”

A Uyển nghe tên như thế thì nhìn kĩ khối điểm tâm, phát hiện bên trong khối điểm tâm gần như trong suốt đó có màu hồng phấn như cánh hoa, không giống như làm từ gạo nếp, “Cái này thật ra so với thức ăn thường ngày lại không giống nhỉ.” Thật ra A Uyển đã ăn qua rất nhiều loại nếp, nhưng có thể làm thành hình dạng như bánh này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Đầu bếp có cho thêm hoa sen vào, thế nhưng lại hợp với hoàn cảnh mà.”

A Uyển gật đầu, trí tuệ của con người quả nhiên là vô hạn, trong lòng cảm thán, sau đó gắp điểm tâm lên cắn một góc nhỏ, vị không quá ngọt, trái lại hương vị của nếp cùng cánh hoa hòa quyện với nhau, lại không dính nha.

Đáy mắt Hoàng thượng đầy ý cười, nhưng không biểu hiện trên mặt, chỉ nhìn vật nhỏ thưởng thức điểm tâm, cảm thấy rất thú vị, vui sướng thưởng thức, hai má vì nhai thức ăn mà phồng lên, giống như là chuột nhỏ tìm được kho thóc, làm cho người nhìn có ý muốn chọc vào đó, nhưng mà cuối cùng Hoàng thượng vẫn kiềm chế được.

Điểm tâm này Hoàng thượng cũng chỉ để A Uyển ăn trước mà thôi, nếm thử qua là được, không có ý định để A Uyển ăn nhiều, hai người ăn sáng xong, tán gẫu vài câu, đồ ăn sáng liền được dọn xuống, đang định lên thuyền thì Lý Đắc Nhàn vội vã chạy đến, thì thầm vào tai Hoàng thượng một hồi, A Uyển nghĩ không phải là có chuyện khẩn cấp cần Hoàng thượng xử lý đó chứ?

Quả nhiên, sau khi gật đầu với Lý Đắc Nhàn, Hoàng thượng quay lại áy náy nhìn A Uyển nói, “Có cấp báo từ Kinh Thành đưa tới, trẫm phải xử lý, còn không biết đến khi nào mới xong, chuyện đi thuyền chỉ sợ rằng…”

Không đợi Hoàng thượng nói xong, A Uyển đã đáp, “Tất nhiên là chính sự quan trọng hơn, nô tỳ cũng không gấp đi chơi thuyền, vẫn còn nhiều thời gian mà.” Lý Đắc Nhàn là người thức thời, nếu không phải đại sự chắc chắn sẽ không đến đây quấy rầy mình cùng Hoàng thượng, vả lại thời gian ở lại Bích Thủy trang vẫn còn hơn nửa tháng, cũng không cần nóng vội chơi thuyền.

Nhìn vật nhỏ bình thường luôn giống như tiểu hài đồng, nhưng có chuyện lớn xảy ra cũng rất thức thời, Hoàng thượng rất hài lòng,