
nh ông. Cha Đạt Lan cười nói: "Tốt, tốt." Sau
đó đưa tay nhận lấy, uống hết rượu bên trong.
Đạt Lan đứng phía sau cha anh ta, bắt đầu cảm thấy anh ta
đang nhìn tôi, khi tôi nhìn anh ta, ánh mắt vừa chạm nhau, anh ta liền dời đi
hướng khác. Tôi nói với cha: "Cha, con lui xuống trước."
Cha cười gật đầu: "Ừ, con về phòng trước đi."
Trước khi đi, lại quét mắt sang Đạt Lan, phát hiện anh ta
đãng trí nhìn chằm chằm bát đĩa trên bàn, cũng không biết ngẩn người cái gì. Loại
phản ứng này, thật đúng là làm người ta không thể yên lòng.
Thế là, ngày hôm sau tôi liền phái người đưa thư cho anh ta,
hẹn anh ta ra nói chuyện.
Sau Sùng Phúc tự có một rừng cây hải đường, ngay tháng giêng
nở sáng rực như mây ngũ sắc. Tôi vừa khéo đến sớm, liền tự mình đi dạo trong rừng,
trước đây tôi không hề biết hải đường lại đẹp hơn cả hoa đào như vậy. Phần lớn
cây hải đường đều không cao, nở vài đóa hoa, trong rừng nhiều nhất là hải đường
đỏ, thỉnh thoảng có vài đóa màu trắng. Nhìn kỹ, phát hiện nụ hoa có màu đỏ
tươi, nở rộ lại hơi nhạt, hiện ra màu hồng nhạt.
Tôi vừa ngắm hoa vừa chờ, ước chừng qua một khắc đồng hồ, chỉ
thấy Đạt Lan rảo bước theo chái nhà đến. Anh ta thấy tôi lại đột ngột dừng
chân, tôi cười với anh ta, anh ta liền cúi đầu có chút khẩn trương đến gần. Có
lẽ tôi hiểu được ý nghĩ của anh ta, bước đến trước mặt, không đợi anh ta mở miệng,
tôi đã nói: "Là ta đến sớm, không phải huynh đến muộn."
Lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra ngẩng đầu nhìn tôi, mà
tôi cảm thấy ánh mắt anh ta có hơi cổ quái. Vì cuộc hẹn này, tôi còn đặc biệt mặc
chiếc áo khoác mới may (tôi đưa vải gấm của tam thúc tặng cho người ta làm, tôi
cảm thấy loại vải gấm này có lối vẽ đậm nhạt rất tỉ mỉ, thích nhất là trên nền
ngọc trai trắng sáng được dệt một đóa mẫu đơn cực lớn. Lúc may cố ý yêu cầu để
hoa văn nghiêng một bên, bên eo hơi bóp lại một chút). Đương nhiên, đó hoàn
toàn là dựa vào sở thích của tôi, dù bản thân vừa ý, có lẽ trong mắt người khác
lại có hiệu quả ngược lại.
Cũng không quan tâm cách ăn mặc này có thành công hay không,
người trước mắt vẫn không có ý mở miệng, chỉ có tôi đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay hẹn huynh tới là muốn hỏi huynh một câu!"p>
Anh ta nghiêm túc nói: "Lý cô nương cứ nói."
"Huynh có nguyện ý cưới ta hay không?" Tôi nhìn
ánh mắt anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Ta hỏi ý kiến của bản thân
huynh, không phải cha mẹ huynh." Lần đầu tiên cầu hôn người ta, dùng từ ngữ
không chắc chắn lắm, như vậy không sai chứ? Dù sao cũng có chút khẩn trương.
Đạt Lan nghe xong ngớ ra, đây là bình thường, trước khi nói
tôi đã nghĩ nên giữ chút thời gian cho người ta thích ứng, nhưng vẫn làm bản
thân toát mồ hôi. Tôi cũng không nghĩ da mặt tôi lại dày như vậy, nếu anh ta
nói không, tôi nghĩ tôi chỉ có thể nói 'xin lỗi, đã làm phiền rồi', sau đó
buông thả một lần, chấm dứt chuyện này. Chỉ sợ cha làm khó dễ thôi...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe được anh ta nói:
"Lần đầu tiên a mã nói chuyện hôn nhân này với ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng,
có phải là nàng hay không...Biết là nàng, ta rất cao hứng, thật cao hứng, thật
sự!" Anh ta đỏ mặt, nói đến mức kích động cầm tay của tôi, lúc cảm thấy
khuôn mặt càng đỏ hơn thì lại nói, "Xin lỗi, xin lỗi." Lại quên buông
ra.
Tôi cười nói: "Không sao." Sau đó cầm lại tay anh
ta.
Anh ta cởi xuống một khối ngọc bội màu nâu bên hông, cỡ nửa
bàn tay, hai mặt có khắc hoa văn cổ xưa, đặt vào tay tôi, nói: "Cái này tặng
nàng..."
Tôi nhìn kỹ, nói: "Giống như cổ khí."
Anh ta khoát tay áo nói: "Không không, đường vân này là
ta tự khắc đấy. Lúc trước tìm được chỉ cảm thấy viên ngọc này có hương thơm là
lạ."
Đặt lên mũi khẽ ngửi, quả nhiên có một mùi hương như có như
không, không phải đàn hương không phải xạ hương, nhiên tiện nói: "Quả
nhiên là có mùi hương. Không biết là tại sao."
Anh ta cười đáp: "Ta cũng nghiên cứu nhiều năm, đoán có
thể là trầm hương. Ngọc này chắc là có xuất xứ từ Hải Nam, bởi chỉ nơi đó mới
có cây trầm hương. Gỗ hương và ngọc đều chôn trong đất, lâu năm ngọc sẽ thấm
hương thơm này, mới có thể trở thành như vậy."
"Thú vị. Thật sự tặng cho ta sao?" Tôi hỏi.
Anh ta nhìn tôi cười nói: "Chẳng đáng gì đâu. Chỉ là ta
đã mang theo người nhiều năm, cảm thấy mùi hương này có tác dụng an thần, nàng
cứ giữ lấy."
Tôi cười cười, nhận lấy món quà.
Nói xong chuyện chính liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Đạt Lan
nói với tôi, hải đường đỏ là của Tây phủ, cuống hoa dài mảnh, đóa hoa rũ xuống
là hải đường rũ, màu trắng hoặc hơi đỏ thì chính là hải đường cánh trắng. Tôi cảm
thán nói:"Không biết cảnh vật này có thể so với thược dược Phong đài tháng
tư, hoa nhài hoa lan Tô Châu tháng sáu, hoa quế Hàng Châu tháng tám
không..."
Đạt Lan nói tiếp: "Ta từng xem có người ghi chép lại, bạch
mã tuyết sơn Điền Tây, khi băng tan vào khoảng cuối xuân đầu hè hàng năm, đỗ
quyên đủ màu sắc nở rộ khắp núi đồi. Hoa màu trắng hoặc hồng hoặc đỏ đầy các sườn
dốc khe núi, cảnh sắc như vậy, nhất định là rất đẹp..." Nghe miêu tả như vậy,
cả tôi cũng không khỏi mê mẩn