Snack's 1967
Là Yêu Hay Hận

Là Yêu Hay Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324100

Bình chọn: 7.5.00/10/410 lượt.

i đây nói cho em..."

Cô hoảng sợ, mà những giãy dụa và phản kháng của cô chẳng là gì đối với hắn, một tay hắn vẫn cố chấp túm vai cô, một tay còn lại giữ lấy gáy cô, ánh mắt trong trẻo đó ép sát vào mắt cô, như lóe ra tia điện.

"Bây giờ! Ở đây! Giờ này phút này! Tôi muốn em!"

Mặt cô trắng bệch, không ngờ hắn lại nói ra những lời này thật. Giây phút đó cô sợ hãi, hai tay đẩy trên ngực hắn, ngón tay bắt đầu run rẩy như không còn chút sức lực nào. Hắn cau mày nhìn cô, cuối cùng đôi mắt đó cũng toát lên chút chế giễu, hắn cười nói: "Sao? Vừa rồi em bảo muốn hiến thân cho tôi, nhanh vậy đã lật lọng? Không phải em nói những thứ khác tôi không xứng à? Vậy thứ tôi có thể lấy thì có bao nhiêu tôi lấy hết!"

Hắn vừa nói xong thì lập tức cúi đầu định hôn cô. Cô hét lên một tiếng, hai tay để ở trước ngực hắn, đầu nghiêng đi. Giọng nói cô có chút hoảng loạn, là lời cảnh cáo của cô: "Tiêu Bắc Thần, tôi đã là vợ của Trầm Yến Thanh rồi. Tôi... Tôi và Trầm Yến Thanh... Chúng tôi đã..."

Tóc dài vốn buộc lên của cô bỗng xõa xuống, là do hắn tháo cái kẹp bướm của cô. Tóc đen dài như thác nước xen qua kẽ tay hắn buông xuống. Sự tiếp xúc mềm mại đó cùng với giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi vào lòng bàn tay hắn vào cái đêm cô và hắn từng thân mật nhất, là sự ấm áp không thể nào quên, khảm sâu vào xương cốt.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như làn nước mùa thu của cô, môi hắn cong lên, hắn cười nhẹ, nói nhỏ: "Lẽ nào em tưởng tôi để ý đến chuyện đó?" Hắn ngừng một lát, ánh mắt đen thẫm lóe lên một tia sáng, cúi đầu xuống nói thầm bên tai cô: "Vậy tôi nói cho em hay, không sao cả, tôi chẳng để ý chút nào!"

Mặt cô trắng nhợt, trong mắt vẫn là sự quật cường: "Tiêu Bắc Thần, loài súc sinh còn biết báo ơn, vậy mà anh lại trơ tráo như thế này! Hôm nay nếu anh chạm vào tôi dù chỉ một chút thì anh không phải là người, chẳng khác gì đám lưu manh thổ phỉ ngoài kia cả! Cả đời này cũng đừng mong tôi coi trọng anh!"

Thân thể hắn hơi cứng lại, mấy câu nói đâm thẳng vào tim hắn, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Sự lạnh lùng, sự dứt khoát của cô làm hắn sốt ruột đến cực điểm, hắn tức giận quát: "Tùy em! Em trong trắng, em đứng ở trên cao, em muốn coi tôi thế nào thì mặc kệ! Không liên quan gì tới tôi!" Hắn chỉ túm chặt lấy cô, vội vàng cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nhưng một lần nữa lại ngừng động tác trước ánh mắt lạnh lẽo đó. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, còn đôi mắt bắn ra những tia điện rét lạnh, có sự ghét bỏ vô tận, nó khiến máu toàn thân hắn như đông đặc lại, dần dần trở nên lạnh buốt.

Hắn bị ánh mắt đó làm đông cứng tại chỗ.

Hắn quá hiểu cái tính này của cô. Sự quật cường, sự cố chấp của cô, cô trông yếu đuối nhưng rất cứng cỏi, hậu quả của việc ép buộc cô chỉ là thù hận nối tiếp thù hận. Cô sẽ không bao giờ có cái ngày thỏa hiệp, và hắn vĩnh viễn cũng chẳng làm gì được cô!

Tiêu Bắc Thần nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, con ngươi đen nhánh hiện ý châm chọc và cả cái lạnh, ngón tay hắn khẽ buông, thả cô ra. Hắn cười khẩy, trong giọng nói bình thản đó mang theo vài phần lạnh nhạt: "Lâm Hàng Cảnh, hôm nay tôi bỏ qua cho em. Nhưng em hãy nhớ, Trầm Yến Thanh chết hay sống đều do một ý nghĩ của em, em tự suy tính cho kỹ!"

Cô không nói câu nào, quay người bước ra khỏi phòng.

Hắn đứng thẳng tắp ở đó, nhìn cô ra đi, trong cơ thể liền xuất hiện một nỗi đau đớn vì trống rỗng. Tiếng mưa bên ngoài tạt vào cửa sổ, vang tiếng tí tách. Ngoài âm thanh đó thì tất cả đều tĩnh lặng, đến ngay cả cái bóng của hắn trên mặt đất cũng tịch mịch đến khổ sở...

Khoảng một phút sau đó, cửa phòng khách vẫn khép hờ như trước, đại a hoàn Vân Nghệ cẩn thận đi vào, chỉ định nhìn qua phòng khách một cái, không ngờ nghe thấy tiếng Tiêu Bắc Thần nói, cực kỳ hờ hững: "Đi gọi điện thoại gọi Mạc tham mưu trưởng đến gặp tôi."

Mạc tham mưu trưởng đến Hoa Thinh châu mới biết chuyện Trầm Yến Thanh bị bang Long Hiêu bắt cóc. Tâm trạng hắn trùng xuống, ai mà không biết kẻ đứng đầu bang này là ông chủ Hồng Phúc Sinh của câu lạc bộ Thái Hằng, dựa vào thế lực tô giới Anh, là một người kiếm lợi từ cả giới quân sự và giới tài chính. Đảo Tân Bình chính là hang ổ của ông ta. Bình thường Dĩnh quân và ông chủ Hồng này như nước sông không phạm nước giếng, vậy mà giờ đây lại có một làn nước bị vẩn đục với nhau. Mạc Vỹ Nghị trầm ngâm một lát mới nói: "Thiếu soái, cướp người từ tay bang Long Hiêu cũng không khác gì lột da hổ cả, chúng ta phải tính kế lâu dài."

Tiêu Bắc Thần cũng hiểu rõ điều này, hắn nói: "Dám bắt người trên đất tôi, lại còn bắt Trầm Yến Thanh đại ca tôi, nếu không cho bọn họ nhớ đời thì họ sẽ tưởng quân đội Tiêu gia này dễ chơi." Hắn ngừng một lát, lại nói: "Tất cả hàng ăn, vũ trường, club, hộp đêm... chỉ cần đứng tên của Hồng Phúc Sinh thì phải tìm tận gốc, đóng cửa hết cho tôi!"

Mạc Vỹ Nghị bèn cười đáp: "Chuyện tìm gốc rễ này nên phái Hứa Tử Tuấn đi làm, đảm bảo không cần đến một buổi tối đã đóng cửa hết số đó cho anh."

Tiêu Bắc Thần có dự định sẵn trong lòng, hắn nói: "Tối mai có chuyến tàu đi đến trạm tàu hỏa phía nam đảo Tân Bình, bảo Thiệu Chấn Bằng chặn lại,