
thực.
Rốt cuộc thì sự cố chấp của tôi cũng đã không giữ được
ông.
Bà nội đến bệnh viện, nhìn thấy ông bị vải trắng che
đầu lại, bà cũng không cầm được nước mắt.
Cuối cùng, chỉ có tôi dìu bà ra ngồi trên dãy ghế
ngoài hành lang. Mộ Thừa Hòa cùng với mọi người liên hệ thong báo đến người
quen và thu xếp hậu sự cho ông. Bà nội khóc được một lúc thì không tiếp tục
nữa, chỉ không ngừng kể đi kể lại với tôi những chuyện của ba và của ông.
Bà không ăn cơm, tôi sợ bà đói, bèn hỏi bà muốn ăn gì.
Nội nói: “Con gọt cho nội trái lê đi.”
Đợi tôi mua lê trở về, nội lại đòi ăn táo. Tôi lại
chạy đi mua táo.
Đến khi đã cầm táo và lê trên tay, nội mới lầm bầm một
câu: “Ông à, chúng ta ăn quả không phân lê.”
Ăn quả không phân lê. Đây là câu nói địa phương mà
trước đây ông thường nhắc đến, ý muốn nói táo và lê là phải ăn chung với nhau,
không được tách rời, như vậy thì cả nhà mới có thể mãi mãi đoàn viên.
Lòng tôi bất giác chùn xuống.
Tôi đi mượn dao trái cây, rửa sạch táo lê xong, tôi
bắt đầu gọt. Gọt vỏ xong đưa cho bà, bà lại không ăn, chỉ cầm trên tay ngồi
nhìn lặng lẽ. Tôi tiếp tục gọt lê, được một nửa thì bà bất chợt bóp chặt tay
tôi, nói một cách kích động: “Không được chia! Không được tách ra!”
Tôi bị trượt tay, con dao lập tức cắt vào. Ban đầu chỉ
hơi tê, một lúc sau mới bắt đầu có máu. Tôi vội trấn an bà, sau đó đặt giỏ trái
cây xuống chạy vào phòng vệ sinh.
Lưỡi dao rất sắc, tuy vết thương chỉ có nửa tấc, nhưng
vết cắt rất sâu, máu không ngừng chảy ra cùng với nước trong ống vòi, tôi rửa
tay sạch sẽ, sau đó lấy khăn giấy quấn đại lên đó rồi đi trở ra.
Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi mới phát hiện trên quả lê
ấy cũng bị dính máu, bèn vứt nó đi, lấy từ trong giỏ ra một quả khác tiếp tục
ngồi gọt. Trước đây nội từng mắng trái tim tôi thật sắt đá, không chỉ lạnh, mà
còn cứng. Tôi không khóc.
Vết cắt ngay lòng bàn tay, vì thế cứ cầm lấy vật gì,
dù chỉ rất nhẹ cũng đủ làm nó nứt ra, và máu lại chảy. Tôi cũng không để tâm,
thấm ướt giấy thì thay giấy khác. Tôi thầm nghĩ, một người đối xử lạnh nhạt
ngay cả với chính bản thân mình, thì còn có thể nhiệt tình với ai?
Ban đêm, Mộ Thừa Hòa đưa tôi về nhà nghỉ ngơi. Nhìn
thấy tay tôi quấn khăn giấy, anh ấy hỏi tôi bị sao, tôi không trả lời, chỉ tắt
đèn rồi đi ngủ. Anh ấy ngồi trong phòng của mình, mở đèn giường dựa vào gối để
đọc sách. Chúng tôi đều không đóng cửa phòng, vì thế tôi có thể nhìn thấy ánh
đèn màu vàng cam hắt ra từ phòng anh ấy.
Không biết trải qua bao lâu, chợt vọng đến tiếng bước
chân khẽ khàng của Mộ Thừa Hòa. Sau đó, tiếng bước chân dừng lại trước cửa
phòng của tôi, dường như anh ấy muốn xem tôi có yên giấc hay không. Vài phút
sau anh ấy mới rời khỏi.
Lại trải qua rất lâu rất lâu, tôi lật người lại, bất
cẩn hất tung chiếc điện thoại nằm bên cạnh bay xuống đất, phát ra một âm thanh
“tạch”. Nghe thấy động tĩnh, anh ấy lại một lần nữa xuất hiện trước cửa, cũng
vẫn đứng yên ngoài ấy giữa bóng tối.
Nhưng lần này Mộ Thừa Hòa không dễ dàng về phòng, anh
ấy hỏi: “Ngủ không được phải không?”
Tôi chần chừ một hồi, mới đáp lại một tiếng.
Anh ấy thở dài, bật đèn lên rồi đi tới bên giường của
tôi.
Tôi quay mặt vào tường.
“Tiết Đồng……” Anh ấy gọi, “Nếu như em không ngủ được,
anh sẽ nói chuyện với em.”
“Rất nhiều thanh niên trong xã hội này luôn cảm thấy
thứ khó chấp nhận nhất, thứ đau khổ nhất trên đời này chính là đánh mất tình
yêu, để rồi xem thường mạng sống của mình. Thật ra, đại đa phần vì họ chưa trải
qua nỗi đau mất đi người thân. Có lẽ trong tiềm thức của em đã mang ảo tưởng hy
vọng ba mình sẽ sống lại đặt vào ông nội, vì vậy em mới đau khổ hơn những người
khác.”
Nghe thấy câu nói này, tôi không tự chủ mà nắm chặt
bàn tay, móng tay đâm mạnh vào vết thương, chỉ chốc lát máu đã lại chảy ra.
Dường như chỉ khi thân thể tôi đau, thì nỗi đau của trái tim mới có thể hóa
giải.
Ngờ đâu, tay đã đau, mà nỗi đau trong tim vẫn còn tiếp
tục.
Tôi kéo chăn đắp qua đầu, rúc người vào đó, sau đó mới
nói: “Khi ba xảy ra chuyện, bà nội không cho em nói với ông, sợ bệnh tim của
ông tái phát, nhưng em đã không nghe lời. Nếu như lúc đó em không kích động như
vậy, không báo tin đó với ông, có lẽ ông sẽ không bị như hôm nay. Vì vậy bà nội
hận em, mọi người đều hận em, đều tại em cả.”
Mộ Thừa Hòa im lặng một hồi rồi mới chầm chậm nói:
“Tiết Đồng, câu chuyện mà anh kể cho em nghe về ba anh, thật ra phía sau còn
một đoạn anh chưa nói hết.”
Nấp ở trong tấm chăn lớn, tôi bất chợt nín thở.
Anh ấy nói: “Về sau, ba anh cứ bệnh suốt, thần chí
không minh mẫn, năm cuối cùng ấy ba thậm chí không còn nhận ra anh, ba bị giam
trong bệnh viện tâm thần. Nhưng có một hôm, đột nhiên ba nhận ra anh, ba còn
nói ‘Tiểu Hòa, ba hết bệnh rồi, ba muốn về nhà.’ Anh liền ép mẹ làm thủ tục cho
ba trở về.”
“Khi ấy, ba mẹ anh đã ly hôn, không còn sống chung một
nhà nữa, anh nói anh có thể chăm sóc cho ba. Những ngày đầu cũng rất tốt, ba có
thể nói chuyện với anh, có thể ăn cơm do anh nấu, còn có thể ngồi đọc sách ở
nhà một mình. Làm sao anh